Bạn Thân Nhẫn Tâm Cướp Đi Hạnh Phúc Của Tôi - Chương 1
Lần nữa gặp lại Thẩm Thính Bạch, người đã mất tích suốt năm năm, là tại đám cưới của cô bạn thân nhất của tôi.
Anh ấy là chú rể, còn tôi là phù dâu.
Bạn thân vui vẻ kéo tôi lại, hào hứng chia sẻ câu chuyện tình yêu của họ:
“Hồi đó anh ấy bị tai nạn xe, chính tớ đã cứu anh ấy đấy. Nghe nói anh ấy còn có một vị hôn thê, nhưng tớ đã lập tức đưa anh ấy ra nước ngoài chữa trị rồi.”
“Sao nào, pha xử lý này của tớ đỉnh lắm đúng không?”1
Chu Hân vẫn đang hào hứng nói gì đó, nhưng tôi chẳng nghe rõ một chữ nào, bên tai chỉ còn lại tiếng ù đặc chói tai.
Năm năm, gần hai nghìn ngày đêm. Người tôi yêu nhất… lại bị chính người bạn thân nhất của tôi giấu đi suốt năm năm trời.
Tôi cúi người, thở dốc từng hơi lớn, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát.
Chu Hân thấy sắc mặt tôi không ổn, vội đỡ tôi vào phòng trang điểm.
Cẩn thận hỏi: “Khinh Khinh, cậu sao vậy? Có phải bệnh trầm cảm lại tái phát rồi không?”
Năm năm qua, để tìm Thẩm Thính Bạch, tôi đã đi qua vô số nơi, hỏi han vô số người, dán tờ rơi tìm người mất tích, thậm chí còn bỏ tiền mua hot search.
Ngay cả gia đình anh ấy cũng đã bỏ cuộc, chỉ còn tôi vẫn cố chấp tìm kiếm.
Bao đêm đen dài đằng đẵng, tôi đứng bên vệ đường vô số lần, muốn chấm dứt những ngày bị tuyệt vọng nuốt chửng.
Thế nhưng đến giờ, tất cả chỉ còn lại một trò cười.
Nhìn những vết sẹo chồng chéo trên tay phải, viền mắt tôi nóng lên, trái tim đau đớn như bị xé rách.
Chu Hân thở dài: “Có phải cậu lại đang nghĩ đến vị hôn phu của cậu không? Đừng tìm nữa, lâu như vậy rồi, ai mà biết được anh ta có khi đã chết rồi cũng nên.”
“Để hôm nào tớ sắp xếp một buổi gặp mặt, bảo bạn thân của Thính Bạch giới thiệu người cho cậu làm quen nhé?”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Thính Bạch đã bước vào.
Anh mặc bộ vest đen, dáng người cao lớn thẳng tắp, không khác gì so với năm năm trước.
Bốn mắt giao nhau, anh chỉ thản nhiên quét mắt nhìn tôi một cái, rồi bước đến chỉnh lại váy cưới cho Chu Hân.
Sau lưng anh là dàn phù rể, vẫn là những người bạn cũ năm xưa, phần lớn tôi đều quen biết.
Họ nhìn thấy tôi, ánh mắt đầy những điều muốn nói nhưng lại chẳng thể thốt thành lời.
Nếu là lúc trước, tôi còn có thể tự lừa mình dối người rằng có lẽ anh đã mất trí nhớ, nên mới không nhận ra tôi.
Nhưng những người bạn bên cạnh anh đang nói cho tôi biết—
Anh không mất trí nhớ, anh vẫn nhớ tất cả mọi chuyện.
Chỉ là… anh không còn yêu tôi nữa.
Chu Hân lập tức lên tiếng: “Ông xã, tối nay anh bảo bạn bè ở lại hết nhé, chúng ta chơi vui một trận đi!”
Nói rồi còn cố tình nháy mắt với tôi.
Thẩm Thính Bạch chỉ tùy ý gật đầu, từ đầu đến cuối không buồn nhìn tôi lấy một lần.
Như thể chúng tôi chưa từng quen biết.
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, trái tim như bị ai đó bóp chặt, rồi tàn nhẫn móc ra, ném vào lửa thiêu rụi.
Chưa bao giờ tôi đau đớn như lúc này. Tôi cần một chỗ để phát tiết, để giải tỏa cơn điên cuồng trong lòng.
Tôi đứng bật dậy, lao vào nhà vệ sinh, đập mạnh đầu vào tường.
Một tiếng “bịch” trầm đục vang lên, máu ngay lập tức nhuộm đỏ trán tôi.
Cơ thể loạng choạng, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ. Tôi gắng gượng tựa vào tường, từ từ trượt xuống, cảm giác đau đớn lan khắp tim gan.
Tôi liên tục đập sau đầu vào tường, dường như chỉ có thế, tôi mới cảm thấy được một chút giải thoát.
Đau quá.
Thật sự đau quá.
2
Tôi cuộn tròn người lại, lồng ngực thắt chặt bởi những cơn đau đớn dày đặc.
Sau đó, tôi khẽ bật cười:
“Thẩm Thính Bạch, hóa ra… anh không cần em nữa rồi…”
Khi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, hôn lễ đã bắt đầu.
Chu Hân biết tôi tâm trạng không tốt nên tạm thời tìm người khác thay thế vị trí của tôi.
Tôi đứng ở góc xa nhất, nhìn cô ấy ngọt ngào mỉm cười nói lời “Em đồng ý”.
Thẩm Thính Bạch trang trọng quỳ một gối xuống, lấy nhẫn ra, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út của cô ấy.
Một cơn ghen tuông đột ngột trào dâng trong lòng tôi.
Tôi muốn lao lên ngăn cản bọn họ, muốn lớn tiếng chất vấn Chu Hân—
Tại sao cướp đi vị hôn phu của tôi?
Tại sao giấu anh ấy đi?
Tại sao để tôi tìm suốt năm năm mà không có bất kỳ manh mối nào?
Tôi càng muốn hỏi Thẩm Thính Bạch—
Tại sao phải giả vờ không quen biết tôi?
Tại sao trở về mà không tìm tôi?
Tại sao tất cả mọi người đều giấu tôi?
Tôi muốn đập nát đám cưới này.
Nhưng tôi không làm thế.
Tôi chỉ ngồi ở góc tối, đợi đến khi họ đọc xong lời thề, tôi là người đầu tiên vỗ tay.
Tiếng vỗ tay của tôi vang dội đến mức khiến những người xung quanh đồng loạt ngoảnh đầu nhìn.
Tôi chẳng quan tâm.
Chỉ là khi Thẩm Thính Bạch nhìn về phía tôi, tôi cũng nhìn thẳng vào anh.
Ánh mắt giao nhau, sống mũi tôi bỗng cay xè, giọt nước mắt tôi cố gắng kìm nén lập tức rơi xuống.
Lông mày anh khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh liền dời mắt đi, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm không gợn một tia cảm xúc.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, móng tay bấm sâu vào da thịt.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi sắp phát điên rồi.
Tôi cầm điện thoại, gõ một tin nhắn gửi cho anh:
[Thẩm Thính Bạch, em không chúc anh tân hôn hạnh phúc.]
[Em nguyền rủa anh, nguyền rủa cả đời này anh không thể đạt được thứ mình mong muốn.]
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi lại bật cười giễu cợt chính mình.
Người anh yêu đã trở thành vợ anh rồi.
Lời nguyền của tôi chẳng có chút ý nghĩa nào.
Tôi không đợi hôn lễ kết thúc mà lẳng lặng trở về nhà.
Ở lại lâu hơn nữa, tôi sợ mình sẽ phát điên thật.
Ba năm trước, khi một lần nữa mất hết tin tức của Thẩm Thính Bạch, tôi đã tự sát.
Đáng tiếc là tôi không chết, bị hàng xóm phát hiện và đưa vào bệnh viện.