Bạn Thân Nhẫn Tâm Cướp Đi Hạnh Phúc Của Tôi - Chương 2
3
Lúc tôi tỉnh lại, mẹ anh khóc nức nở, nắm chặt tay tôi, nghẹn ngào cầu xin:
“Con phải sống tốt, sống thay cả phần của nó.”
Nhưng thế giới không có Thẩm Thính Bạch thật sự quá tàn nhẫn.
Tôi và anh quen nhau năm sáu tuổi, yêu nhau từ cấp ba, vừa tốt nghiệp đại học, chúng tôi đã chọn một ngày đẹp để đăng ký kết hôn.
Nhưng ngay trên đường đến cục dân chính, anh gặp tai nạn xe.
Từ đó, không còn tung tích.
Tôi chạy đến đồn cảnh sát vô số lần, hỏi thăm từng người xa lạ có mặt ở hiện trường hôm đó.
Không ai thấy anh.
Bây giờ anh đã trở về.
Nhưng lại không còn yêu tôi nữa.
Tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ, đến khi tỉnh lại, mở điện thoại ra.
Có cuộc gọi nhỡ từ Chu Hân, tin nhắn an ủi từ mẹ Thẩm.
Và một tin nhắn trả lời vô cùng rõ ràng.
Lạnh lẽo chỉ vỏn vẹn một chữ:
【Cút.】
Tôi bật cười cay đắng.
Hóa ra sự cố chấp của tôi, trong mắt anh, chẳng qua chỉ là một trò cười.
Tôi tự khép kín mình, bắt đầu mất ngủ triền miên.
Tóc rụng từng mảng lớn, suốt mười ngày không bước ra khỏi cửa, cơ thể gầy rộc thấy rõ.
Thân hình vốn đã mảnh mai, giờ chỉ còn da bọc xương.
Cho đến khi Chu Hân không gọi được cho tôi, liền tìm đến tận nhà.
Phía sau cô ấy là Thẩm Thính Bạch.
Tôi đã mười ngày không rửa mặt, không chải đầu, trên người phảng phất có mùi khó chịu.
Nhưng Chu Hân không hề để tâm, xông vào ôm chặt tôi, kéo tôi ra ngoài, định đưa đến bệnh viện.
Tôi biết cô ấy đang sợ điều gì.
Tôi lạnh nhạt rút tay lại, giọng điệu xa lạ, khách sáo:
“Tôi không sao, cảm ơn.”
Tôi không biết phải đối mặt với Chu Hân thế nào—
Là hận hay là chúc phúc đây?
Có lẽ, cả hai tôi đều không làm được.
Thế nên tôi chỉ muốn tránh xa cô ấy.
Chu Hân không so đo sự xa cách đột ngột của tôi, chỉ nghĩ rằng tôi đang tâm trạng không tốt.
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, trách móc:
“Sau này cậu có thể nghe điện thoại được không? Hay điện thoại mua về chỉ để làm cảnh?”
“Cậu có biết tớ lo đến phát điên không?”
“Bắt đầu từ hôm nay, tớ và chồng tớ sẽ chuyển đến đây, chăm sóc cậu cho đến khi cậu khỏe lại.”
“Không được từ chối! Tớ nói là làm đấy!”
4
Cô ấy trịnh trọng tuyên bố, giọng nói kiên định, vẫn tươi sáng, ấm áp như thế.
Khiến người khác không thể không yêu quý.
Có lẽ, cũng chính vì vậy mà Thẩm Thính Bạch mới yêu cô ấy.
Tôi lặng lẽ nhìn về phía anh.
Ánh mắt anh lạnh lùng, sâu thẳm, như nhìn một người xa lạ.
Dù anh có lạnh lẽo như băng, dù khoảng cách giữa chúng tôi xa đến nghìn trùng.
Tôi vẫn khao khát một chút hơi ấm của anh, dù hơi ấm đó không thuộc về tôi.
Chỉ cần có thể nhìn thấy anh, một ngày, một phút, thậm chí một giây thôi cũng được.
Tôi không biết vì tôi không thể kháng cự sự quan tâm của Chu Hân, hay vì tôi có tư tâm.
Cuối cùng, tôi đồng ý để họ dọn đến.
Căn nhà này vốn là phòng cưới của tôi và Thẩm Thính Bạch.
Sau khi anh mất tích, tôi đã sửa sang lại theo đúng sở thích của anh.
Tất cả nội thất, đồ đạc, đều là phong cách anh thích.
Chu Hân trợn to mắt kinh ngạc:
“Trời ạ, Thanh Thanh, thẩm mỹ của cậu đặc biệt thật đấy, sao toàn màu tối thế này? Đen xì xì, áp lực quá đi mất.”
“Ngoài đen là xám, chẳng có chút màu sắc nào cả.”
Bởi vì thế giới của tôi đã không còn ánh sáng nữa rồi.
Tôi nhẹ giọng nói:
“Bởi vì vị hôn phu của tôi thích, nên tôi làm theo sở thích của anh ấy.”
Chu Hân không hài lòng:
“Nhưng cậu cũng nên có chính kiến của mình chứ! Sao chuyện gì cũng chiều theo anh ta vậy?”
“Nhà tớ toàn theo phong cách tớ thích, ấm áp lắm luôn. Tớ còn bắt chồng tớ ngủ trên giường hồng mỗi ngày đấy.”
Tôi rủ mắt xuống, mơ hồ nhớ lại khoảng thời gian mới chung sống.
Khi đó tôi cũng rất thích màu hồng—
Ga giường, cốc nước, bàn chải, bát đũa, toàn bộ đều là màu hồng.
Ngay cả đồ lót của anh, tôi cũng mua màu hồng.
Nhưng anh chưa từng mặc lần nào.
Cả ga giường cũng vậy, anh thà ngủ dưới sàn chứ nhất quyết không chịu nằm lên đó.
Sau này tôi bất lực đổi sang màu khác, anh mới chịu lên giường ngủ.
Tôi cứng đờ người trong thoáng chốc, như tự hành hạ chính mình, hỏi:
“Thật sao? Thế anh ấy có chịu ngủ dưới sàn không?”
Chu Hân hừ lạnh, liếc mắt nhìn Thẩm Thính Bạch:
“Anh ấy mà dám à.”
“Giờ ngay cả đồ lót anh ấy cũng mặc màu hồng rồi.”
Thẩm Thính Bạch thoáng có chút lúng túng, giơ tay xoa đầu cô ấy, như muốn ngăn cô ấy nói tiếp.
Chu Hân bĩu môi:
“Ngủ trên giường hồng thì sao chứ? Nếu vị hôn phu của cậu vì chuyện này mà ngủ dưới sàn, chứng tỏ anh ta không đủ yêu cậu.”
“Cậu tìm anh ta suốt bao năm như thế, đúng là đàn ông tệ bạc!”
Tôi im lặng hồi lâu, rồi gật đầu, đồng tình với cô ấy.
“Cậu nói đúng.”
“Có lẽ, anh ấy thật sự không đủ yêu tớ.”