Bạn Thân Nhẫn Tâm Cướp Đi Hạnh Phúc Của Tôi - Chương 3
5
Sau khi nói xong, tôi cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Thẩm Thính Bạch dừng trên người tôi một giây.
Anh lạnh lùng lên tiếng:
“Nếu đã vậy, cô Giang cũng nên biết điều một chút mà rút lui.”
“Tránh làm phiền đến cuộc sống của người khác, tốt nhất là biến mất khỏi tầm mắt anh ấy mãi mãi.”
“Tự cảm động chỉ khiến người ta thêm chán ghét mà thôi.”
Lời anh nói thẳng thừng, sắc bén, không chút nể nang.
Tự cảm động.
Hóa ra, tôi vẫn luôn tự cảm động.
Mắt tôi đỏ hoe, giọng nói run rẩy:
“Anh hiểu anh ấy đến thế, có phải vì anh cũng giống anh ấy không?”
“Cũng thích biến mất, cũng thích để người khác chờ đợi, cũng thích vắt kiệt mọi hy vọng của người ta, đến cuối cùng thậm chí còn không có lấy một lời xin lỗi?”
“Để rồi khi mọi chuyện qua đi, lại nói rằng người khác tự cảm động? Năm năm của tôi, lẽ nào chỉ có thể dễ dàng bị xóa sạch như vậy sao?”
Nghe vậy, Thẩm Thính Bạch cau mày, giọng điệu cũng trở nên sắc lạnh:
“Không ai bắt cô phải đợi cả.
Yêu hay hận đều là do cô tự nguyện.
Nếu cô đã chọn chờ, thì nên tự gánh lấy hậu quả.”
“Hay là cô nghĩ, chỉ vì cô đã đợi năm năm, anh ấy liền phải biết ơn mà cưới cô?”
Lời anh nói vô tình và dứt khoát đến lạnh lùng.
Tôi đứng sững tại chỗ, mọi hy vọng và mong chờ trong lòng phút chốc tan thành mây khói.
Nước mắt trào ra không kìm lại được.
Từng câu từng chữ của Thẩm Thính Bạch như lưỡi dao sắc bén, đâm vào tim tôi hết lần này đến lần khác.
Anh nói hay lắm—yêu hay hận đều là tự nguyện.
Không ai ép buộc tôi, cũng chẳng ai bắt tôi phải đợi.
Vậy nên kết cục ngày hôm nay, đáng lẽ tôi phải tự mình gánh lấy.
Tình yêu từng vững chắc như đá tảng, giờ hóa ra lại mong manh hư ảo đến vậy.
Chu Hân nhận ra tình hình không ổn, vội vã đứng ra hòa giải, kéo Thẩm Thính Bạch vào phòng.
Tiếng cô ấy cảnh cáo không lớn không nhỏ, lọt vào tai tôi:
“Anh tìm đánh đấy à? Rõ ràng biết Thanh Thanh đang không ổn, còn nói những lời khó nghe như vậy.”
“Đừng có kích thích cậu ấy nữa, nghe rõ chưa?”
Thẩm Thính Bạch khẽ cười nhạt, giọng đầy châm biếm:
“Chỉ đang diễn kịch thôi.”
Tôi đờ đẫn, đứng lặng hồi lâu, không nói một lời.
Trên trán vết thương vẫn đau âm ỉ, như đang giễu cợt sự si tình ngu ngốc của tôi.
Từ sau trận cãi vã hôm ấy, tôi rất hiếm khi nhìn thấy Thẩm Thính Bạch, có lẽ anh cố tình tránh mặt tôi.
Cùng sống dưới một mái nhà nửa tháng trời, số lần chạm mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tôi ngày càng trầm mặc, hầu hết thời gian đều nhốt mình trong phòng.
6
Chu Hân thường xuyên bên cạnh tôi, mỗi ngày đều đổi món nấu ăn cho tôi, ép tôi uống thuốc.
Tôi ích kỷ hy vọng cô ấy đừng tốt với tôi như vậy.
Bởi vì cô ấy đối xử tốt với tôi, khiến tôi đến cả ý nghĩ tranh đoạt cũng không dám có.
Khiến tôi cảm thấy mình như kẻ thứ ba thấp hèn, âm thầm thèm muốn chồng người khác.
Nhưng tôi sao có thể cam tâm!
Tôi ghen tị với nụ cười của Thẩm Thính Bạch dành cho cô ấy, ghen tị với sự dịu dàng anh dành cho cô ấy.
Thậm chí, tôi từng có những suy nghĩ xấu xa—nếu như anh chết ở bên ngoài thì tốt biết mấy.
Ít nhất, tôi vẫn có thể tự lừa dối chính mình.
Tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn trong phòng khách, chỉ để có thể nhìn thấy anh một lần khi anh về nhà.
Nhưng dường như anh đã nhận ra điều đó—liên tục mấy ngày liền không hề xuất hiện.
Không kiềm chế được nữa, tôi hỏi Chu Hân:
“Anh ấy đâu rồi?”
Cô ấy cuộn tròn trên sofa nhắn tin, nụ cười ngọt ngào:
“Anh ấy không về nước suốt ba năm qua, công ty nhiều việc lắm, dạo này chắc không qua đây đâu.”
Tôi sững sờ, không thể tin nổi:
“Ba năm trước anh ấy từng trở về sao?”
Tại sao tôi lại không biết?
Chu Hân gật đầu, thản nhiên đáp:
“Ừ, về để bàn chuyện cưới xin của bọn tớ.”
Tôi há miệng, muốn nói gì đó, nhưng trước mắt chỉ còn một màu xám xịt.
Trong đầu chỉ văng vẳng một câu—anh ấy đã trở về.
Anh ấy đã trở về.
Toàn thân tôi lạnh buốt, muốn gào lên, nhưng mở miệng chỉ phát ra những tiếng khàn khàn vô lực.
Lời của Chu Hân như một cái tát giáng thẳng vào mặt tôi.
Giây tiếp theo, cô ấy đột nhiên nhảy dựng lên, kích động kéo tôi:
“Thanh Thanh, nhanh nhanh, thay đồ đi!”
“Chúng ta đến Nguyệt Cư ngay, chồng tớ bảo tớ dẫn cậu đi gặp một người. Tớ vừa xem ảnh rồi, đẹp trai muốn xỉu luôn!”
Nói rồi, cô ấy lôi tôi về phòng, nhanh chóng thay quần áo, trang điểm nhẹ cho tôi.
Tôi mặc kệ cô ấy muốn làm gì.
Bởi vì tôi muốn gặp Thẩm Thính Bạch.
Đến nơi, Chu Hân lập tức ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thính Bạch, rồi kín đáo nháy mắt với tôi, ý bảo tôi mạnh dạn lên.
Tôi không nói gì, lặng lẽ tìm một chỗ ngồi xuống.