Bạn Thân Nhẫn Tâm Cướp Đi Hạnh Phúc Của Tôi - Chương 6
Vậy rốt cuộc, ai mới là kẻ xâm phạm thế giới của ai?
Tôi không phải người rộng lượng.
Tôi không thể chúc phúc cho cô ấy.
Cũng không muốn tiếp tục làm chiếc bóng thừa thãi trong thế giới của bọn họ nữa.
Vậy nên, khi Chu Hân lại lần nữa dùng giọng điệu mỉa mai để nói về chuyện tôi đánh Thẩm Thính Bạch, tôi dứt khoát lên tiếng:
“Hai người dọn đi đi.”
Chu Hân sững sờ, rồi lập tức chửi ầm lên:
“Chỉ vì tao nói mày mấy câu mà đã muốn đuổi tao đi?”
“Mấy ngày nay tao hầu hạ mày là công cốc à? Rõ ràng là mày đánh chồng tao, tao còn chưa tính toán với mày đâu đấy.”
“Giang Khinh, mày mẹ nó điên thật rồi phải không?”
“Mắc bệnh tâm thần là đáng đời, bị hôn phu bỏ rơi cũng đáng đời. Đệt, nếu anh ta mà ở bên mày thì chắc cũng chịu không nổi cái kiểu điên khùng này!”
Tôi im lặng, mặc kệ cô ấy xả hết giận lên tôi.
Cô ấy chửi cũng tốt.
Ít ra, tôi cũng có thể buông bỏ chút áy náy cuối cùng dành cho cô ấy.
Đợi cô ấy mắng xong, tôi nhẹ giọng nói:
“Chu Hân, sau này đừng gặp lại nữa.”
“Hôm nay hai người dọn đi luôn đi.”
Nói xong, tôi không để ý đến phản ứng của cô ấy, mà trực tiếp mở cửa ra ngoài.
Buồn cười thật.
Năm năm qua, tôi đã tự biến mình thành kẻ không có lấy một người bạn.
Vì trong mắt họ, tôi là một kẻ có bệnh.
Ngoại trừ Chu Hân, chẳng ai thèm để ý đến tôi cả.
Tôi gõ cửa phòng bên cạnh, cứ nghĩ sẽ thấy Cố Tây Châu, nhưng người mở cửa lại là một cô gái mặc váy ngủ hai dây.
Trông cô ta có vẻ chưa tỉnh hẳn, giọng khàn khàn hỏi tôi là ai.
Tôi sững lại hai giây, nhưng vẫn cất giọng:
“Cố Tây Châu đâu?”
Cô ta lười biếng chỉ vào bên trong:
“Ngủ rồi. Cô muốn vào không?”
Tôi nghẹn lời.
Tôi biết Cố Tây Châu không thiếu phụ nữ.
Nhưng tôi không chịu nổi việc anh ta có những người khác trong khi vẫn có tôi.
Tôi cảm thấy ghê tởm.
“Không cần.”
10
Tôi vội vã xuống lầu.
Đáng buồn thay, tôi chợt nhận ra mình chẳng có nơi nào để đi.
Năm năm tìm kiếm Thẩm Thính Bạch, ba mẹ tôi đã khuyên tôi từ bỏ, nhưng tôi không nghe.
Họ cũng chẳng buồn quản nữa.
Còn nơi duy nhất có thể gọi là nhà, lại có hai người mà tôi không muốn nhìn thấy.
Điện thoại liên tục rung lên, tôi nhìn thoáng qua, phần lớn là cuộc gọi từ Chu Hân.
Ngoài ra còn có một cuộc từ Cố Tây Châu.
Tôi không muốn bắt máy.
Mở WeChat ra, Chu Hân đã gửi cho tôi mấy đoạn tin nhắn thoại dài 60 giây.
Cô ấy biết tôi sẽ không nghe, nên câu cuối cùng đổi thành tin nhắn văn bản.
【Mày làm con tao sợ rồi. Về xin lỗi đi, tao miễn cưỡng tha thứ cho mày.】
Cô ấy ném cho tôi một bậc thang để bước xuống.
Nhưng tôi không muốn nhận.
Một lát sau, tôi điềm nhiên gõ hai chữ.
【Dọn đi.】
Chúc mừng họ ư? Tôi không làm được.
Dù là năm năm, mười năm, hay đến khi tôi chết đi, tôi cũng không thể tha thứ.
Càng không thể chúc phúc cho đứa trẻ của họ.
Nếu tất cả đều có thể tha thứ, vậy năm năm qua của tôi chẳng khác nào một trò cười.
Tôi lang thang bên ngoài đến tận ba giờ sáng mới về.
Chu Hân vẫn chưa dọn đi.
Sau khi tắm rửa xong, tôi vừa nằm xuống giường thì điện thoại reo lên.
Là Cố Tây Châu.
Chần chừ một giây, tôi vẫn nhấn nghe máy.
“Ra đây.”
Tôi nhàn nhạt đáp: “Muộn rồi, để mai đi.”
Giờ anh ta đã có người khác, vậy thì không cần tiếp tục nữa.
Cố Tây Châu tặc lưỡi: “Lúc dùng đến tôi sao không bảo để mai?”
“Đồ vô tâm, thỏa mãn xong rồi định chạy à?”
Tôi nghẹn lời.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn khoác áo ngủ ra ngoài.
Cố Tây Châu đứng tựa vào tường, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc.
Thấy tôi bước ra, anh ta ném điếu thuốc đi, kéo tôi thẳng vào cầu thang thoát hiểm.
Tôi bị anh ta áp sát vào tường, váy ngủ bị vén lên tận eo, những nụ hôn dày đặc rơi xuống lưng.
Hơi thở của anh ta dần trở nên nặng nề, vừa định tiến thêm một bước, tôi liền giữ lấy tay anh ta.
“Cố Tây Châu, anh có người phụ nữ khác rồi thì đừng chạm vào tôi nữa.”
“Tôi sẽ thấy khó chịu.”
Động tác của anh ta không dừng lại, vừa hôn vừa mơ hồ hỏi tôi: “Tôi có ai?”
Tôi mím môi, không biết có nên nói ra chuyện đã thấy hôm nay không.
Không nói thì anh ta sẽ không dừng, nói ra lại thấy bản thân quá mức đa tình.
Dù sao cũng không phải người của anh ta, sao phải quan tâm anh ta có thêm ai?
Tôi im lặng.
Cố Tây Châu dứt khoát xoay tôi lại, để tôi đối diện với anh ta.
Giọng nói có chút trêu chọc: “Hôm nay thấy người khác trong nhà tôi, ghen à?”
Tôi sững lại.
Thì ra anh ta biết.
Sau đó, tôi lắc đầu: “Ghen thì không, chỉ là tôi không thích chia sẻ chung một món đồ chơi với người khác.”
Đáy mắt anh ta híp lại, vài giây sau bật cười khẽ.
“Thứ này là của em, ngoài em ra, không ai được động vào.”
Mặt tôi đỏ lên, còn chưa kịp mở miệng đã bị anh ta bế thẳng vào phòng.