NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bạn Thân Nhẫn Tâm Cướp Đi Hạnh Phúc Của Tôi - Chương 7

  1. Home
  2. Bạn Thân Nhẫn Tâm Cướp Đi Hạnh Phúc Của Tôi
  3. Chương 7
Prev
Next

11
Mãi đến gần sáng, tôi mới rời khỏi nhà Cố Tây Châu.
Nhưng vừa bước vào cửa, tôi liền thấy Thẩm Thính Bạch đang ngồi trên ghế sô pha.
Anh ta không bật đèn, phòng khách tối đen như mực.
Dưới ánh trăng lờ mờ, tôi mới nhận ra bóng dáng đó.
Tôi hơi bất ngờ, nhưng không lên tiếng.
Thẩm Thính Bạch dập điếu thuốc.
Trong bóng tối, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ta, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như hai lưỡi dao, cứ thế găm chặt vào tôi.
Trong không gian tĩnh lặng, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng xương tay siết chặt đến mức phát ra âm thanh răng rắc.
Anh ta đột ngột đứng bật dậy, sải bước tiến lại gần, dừng ngay trước mặt tôi.
Giọng nói lạnh lẽo, như một cơn bão đang dần hình thành.
“Lại làm nữa rồi?”
“Giang Khinh, cô thiếu đàn ông đến vậy sao?”
Tôi như nghe được một trò cười.
Khi đưa tôi thẻ phòng, chẳng lẽ anh ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra sao?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, khoảng cách gần trong gang tấc khiến tôi nhìn rõ cơn điên cuồng trong mắt anh ta.
Sau một hồi lâu, tôi chậm rãi mở miệng:
“Thẩm Thính Bạch, ba năm trước anh đã từng trở về phải không?”
Câu hỏi này đã quanh quẩn trong lòng tôi rất lâu.
Không hỏi ra, tôi không cam tâm.
Anh ta tránh né không đáp, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tôi hỏi cô có phải lại lên giường với hắn ta không!”
“Cô ngứa ngáy đến phát điên rồi đúng không? Không có đàn ông thì cô chết à?”
“Cô có hiểu không? Dù tôi cưới Chu Hân, điều đó cũng không có nghĩa là tôi không yêu cô!”
“Cô muốn thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cho cô. Vậy tại sao cô cứ phải tìm Cố Tây Châu hết lần này đến lần khác?”
Nói xong, anh ta mạnh mẽ đẩy tôi ngã xuống ghế sô pha, rồi đè ép xuống.
Tôi trợn trừng mắt, còn chưa kịp chất vấn đã bị anh ta tàn nhẫn chặn môi.
Tôi đưa tay đẩy anh ta ra, nhưng Thẩm Thính Bạch lại dễ dàng dùng một tay ghìm chặt cổ tay tôi lên đỉnh đầu.
Anh ta hôn cuồng loạn, tôi cắn chặt môi không chịu khuất phục.
Anh ta điên rồi.
Chu Hân đang mang thai, ngủ ngay trong phòng.
Chỉ cần cô ấy mở cửa, sẽ thấy ngay cảnh tượng này.
Nhưng Thẩm Thính Bạch, lại chẳng hề bận tâm.
Trong đầu tôi lóe lên một thoáng do dự, một sự giằng xé.
Nỗi đau mà tôi đã chịu, có phải cô ấy cũng nên trải qua một lần thì mới công bằng không?
Nhưng giây tiếp theo, tôi liền dập tắt cán cân đang nghiêng ngả trong lòng mình.
Chu Hân không thể trở thành một Giang Khinh thứ hai.
Tôi cố sức nghiêng đầu, vừa định mở miệng thì đèn phòng khách bỗng sáng bừng lên.
12
Tôi quay đầu nhìn lại, thấy Chu Tân lặng lẽ đứng ở cửa phòng ngủ.
Không biết đã nhìn bao lâu.
Không khí rơi vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Thẩm Thính Bạch im lặng đứng dậy, đưa tay lau nhẹ môi mình, nhếch lên một nụ cười.
Như thể hoàn toàn không để tâm.
“Sao em lại tỉnh rồi?”
Ánh mắt Chu Tân như tẩm độc, rơi xuống người tôi. Rồi lại nhìn sang Thẩm Thính Bạch.
Cô ấy cười lạnh:
“Tôi tỉnh không đúng lúc, làm phiền chuyện tốt của hai người rồi, đúng không?”
Nói rồi, cô quay đầu về phía tôi.
“Tiện nhân, tôi đối với cô không tốt sao? Ngay cả đàn ông của tôi cô cũng dám cướp?”
“Tôi sợ cô gặp chuyện, vừa mới kết hôn đã đưa chồng mình đến chăm sóc cô, đây là cách cô báo đáp tôi sao?”
Tôi biết ngày này sớm muộn gì cũng đến, chỉ không ngờ nó lại đến theo cách này.
Phải thừa nhận, tôi tuy không vui, nhưng trong lòng cũng chẳng có mấy phần áy náy.
Tôi đứng lên, ánh mắt bình tĩnh.
“Tôi chưa từng cướp đàn ông của cô.”
Là cô cướp đi của tôi.
Lời phủ nhận của tôi càng khiến cô ta tức giận hơn.
Chu Tân giận dữ lao đến, giơ tay tát mạnh vào mặt tôi.
“Cô nghĩ tôi mù sao? Nếu không phải do cô quyến rũ anh ấy, anh ấy sao có thể ép buộc cô?”
“Chết hôn phu rồi thì thiếu thốn đến mức ra ngoài tìm trai điếm à?”
“Nửa đêm không ngủ, mặc váy ngủ đi lại lượn lờ bên ngoài, cô nghĩ tôi không biết cô đang tính toán gì sao?”
Cái tát này cô ta đã dốc toàn lực.
Má trái tôi nóng rát.
Tôi liếm nhẹ vào phía trong má, vị máu tanh lan dần trong khoang miệng.
Tôi nhìn cô ta, bàn tay vừa giơ lên lại buông xuống.
Cái tát này, coi như trả lại ân tình năm năm cô ấy từng giúp tôi.
Tôi khẽ nâng mắt, nhìn về phía Thẩm Thính Bạch, nở một nụ cười đầy châm biếm.
“Anh không định an ủi vợ mình sao?”
Anh ta nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn về phía Chu Tân, đôi mắt tối lại, giọng trầm trầm:
“Về nhà đi, anh sẽ giải thích với em.”
Sắc mặt Chu Tân u ám.
“Giải thích thế nào mới đủ để tôi tha thứ cho sự phản bội kép này?”
“Anh là người tôi yêu nhất, cô ta là bạn thân nhất của tôi.”
“Lúc hai người lén lút ở bên nhau, có từng nghĩ đến ngày hôm nay không?”
Tôi cúi đầu cười khẽ một tiếng.
“Phản bội kép?”
“Chẳng phải tôi cũng bị hai người phản bội sao?”
Ồ, không.
Không giống.
Tôi là kẻ bị lừa dối, bị giấu giếm, bị đùa cợt như một kẻ ngốc suốt năm năm trời—mà hoàn toàn không hề hay

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 7"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com