Bạn Trai Trà Xanh - Chương 4
16.
Thẩm Quy Vân ngoan ngoãn để tôi kéo đi.
Đến khi lên taxi, tôi mới nhận ra tay hai chúng tôi vẫn đang nắm chặt, vội vàng buông ra.
Hắn đỏ mặt, ngồi yên bên cạnh tôi.
Trong quán lẩu, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Gương mặt Thẩm Quy Vân cũng ửng hồng, không biết là do bị hơi nóng hun, hay vì lý do khác.
Suốt bữa ăn, hắn luôn giúp tôi nhúng đồ ăn tôi thích.
Tôi ăn đến mức mồ hôi túa ra, hiếm hoi mà nảy sinh chút lương tâm:
“Em lo ăn phần mình đi.”
Nghe vậy, hắn mới chịu gắp thức ăn còn sót lại trong nồi để ăn.
Lúc ăn xong đã gần mười một giờ, sắp đến giờ giới nghiêm.
Hai chúng tôi chạy vội về.
Đến cổng ký túc xá, còn đúng một phút.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vừa định đi vào thì phía sau vang lên giọng nói có chút ngập ngừng của Thẩm Quy Vân:
“An An, chúng ta… tính là đang hẹn hò sao?”
Giọng hắn nhỏ đến mức gần như bị gió cuốn đi.
Nhưng tôi vẫn nghe thấy.
Không muốn hắn hiểu lầm, tôi nghiêm túc đáp:
“Không tính.”
“Hơn nữa, chị không hiểu tại sao em lại thích chị?”
Là kiểu thích giữa nam và nữ.
Bác quản lý đã bắt đầu khóa cổng, tôi đành phải lên lầu trước.
Sau khi rửa mặt xong, mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn của Thẩm Quy Vân.
Hắn gửi rất nhiều câu.
【Em thích chị, vì chị là Tống Ánh An.】
【Nếu nhất định phải có một lý do, thì là vì chị dũng cảm, kiên trì, tốt bụng.】
【Chị sẽ đứng ra giúp đỡ người bị bắt nạt. Em mãi mãi không quên được, vào một buổi chiều oi ả, chị đã dũng cảm bảo vệ một đứa trẻ bị ức hiếp.】
【Chị trong lòng em, luôn tỏa sáng rực rỡ.】
【Chị học rất giỏi, luôn đứng nhất. Mỗi lần học bài mà buồn ngủ, em đều lấy bài kiểm tra của chị ra xem.】
【Hy vọng chị không giận, nhưng em đã lén mang mấy xấp bài chị định bán ve chai về nhà.】
【Chị rất thương dì giúp việc. Chị giúp bà bán rau, giao hàng, còn đuổi gã cha dượng đến gây rối.】
【Chị rất tuyệt vời, em cảm thấy vinh hạnh khi thích chị.】
Tôi đọc đi đọc lại nhiều lần, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.
Không biết nói gì, đành chỉ gõ một câu:
【Cảm ơn.】
Hắn có vẻ hơi thất vọng, dòng chữ đang nhập tin nhắn… hiển thị suốt mấy phút mà vẫn chưa gửi gì.
Cuối cùng, hắn gửi một tin nhắn ngắn gọn:
【An An, sinh nhật vui vẻ. Chúc chị cả đời bình an, vạn sự như ý.】
Ánh mắt tôi dừng lại ở hai chữ “An An”.
Thực ra, ngoài lần diễn trò để chọc tức Trần Trạch Hi, Thẩm Quy Vân chưa từng gọi tôi là “chị”.
Trước đây, tôi còn vung nắm đấm bắt hắn gọi mình là “An An tỷ”.
Nhưng hắn chỉ ngốc nghếch ngẩng đầu cười: “An An.”
Cứ như vậy hết lần này đến lần khác, tôi cũng bỏ cuộc.
An An thì An An đi, chỉ cần hắn biết hắn là đàn em của tôi là được.
Chỉ là… tôi chưa từng nhận ra, tình cảm chị em này, ở phía hắn đã âm thầm biến chất từ bao giờ.
17.
Nằm trên giường lướt điện thoại, tôi vô tình nhìn thấy video buổi dạ hội tốt nghiệp.
Rất dài.
Tôi thấy mình và Thẩm Quy Vân.
Lúc này, tôi mới biết—khi khiêu vũ, ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi tôi.
Tôi vô tình giẫm lên chân hắn, cau mày bực bội—hắn cười.
Tôi vui vẻ vì vừa hoàn thành một động tác đẹp—hắn cười.
Tôi bước nhầm nhịp, tức tối không nói—hắn cười.
Hắn luôn mỉm cười, trong mắt ngập tràn sự yêu thích, như sắp tràn ra ngoài.
Trong phần bình luận, có người đã chụp lại một khoảnh khắc.
Tôi vừa ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Thẩm Quy Vân—nụ cười trên mặt tôi rạng rỡ.
Khi đó, tôi nghĩ đó chỉ là sự ăn ý giữa bạn nhảy.
Nhưng hóa ra, từ đầu đến cuối, hắn chỉ nhìn tôi mà thôi.
“Trời ơi, cặp này đáng yêu quá!”
“Thanh mai trúc mã sao có thể không ngọt? Tôi mê chết mất!”
“Giới thiệu một chút: nữ sinh khóa 19, thủ khoa khối tự nhiên. Nam sinh khóa 22, cũng là thủ khoa khối tự nhiên.”
“Cặp đôi mỹ nam mỹ nữ, song học bá, lại còn tình chị em? Ai có thể không mê chứ?”
“Nghe nói nam sinh còn từng dán đề thi cũ của nữ sinh lên bàn để luyện chữ. Ôi trời, chuyện này nói ra được à?”
Tim tôi đập nhanh hơn.
Không biết vì sao, tôi lưu lại bức ảnh chụp màn hình đó.
Kéo xuống tiếp—
Một gương mặt quen thuộc bất ngờ xuất hiện trên màn hình.
Tôi suýt chút nữa ném luôn điện thoại đi.
Không ngờ, Lâm Dao lại là một hot girl mạng với hàng triệu người theo dõi.
Cô ta thường đăng mấy video mập mờ, với dòng caption:
“Em nhảy cho chị gái tốt của em xem, mấy tên đàn ông thối tha không được bấm vào!”
Khó mà đánh giá nổi.
Thôi thì, tôn trọng sở thích cá nhân vậy.
18.
Tháng Chín, Thẩm Quy Vân nhập học.
Chúng tôi chính thức trở thành sư tỷ – học đệ.
Trong kỳ huấn luyện quân sự, với gương mặt điển trai và chiều cao nổi bật, hắn nhanh chóng nổi danh trên confession của trường.
Những người bị hắn từ chối tỏ tình để lại bình luận:
“Học đệ có người trong lòng rồi, hu hu.”
“Mối tình đơn phương của tôi chính thức chấm dứt hôm nay! Nhưng học đệ thật sự rất lịch sự, còn nói ‘xin lỗi, cậu là một người tốt’.”
“Chúc mừng nhận được một chiếc ‘thẻ người tốt’!”
Thậm chí có người còn mở một topic riêng trên diễn đàn trường.
Liên tục cập nhật số lượng những người bị hắn từ chối mỗi ngày.
Cho đến một hôm, có người bình luận:
“Báo cáo, hình như người học đệ thích đã xuất hiện.”
Ngay sau đó, một bức ảnh được đăng lên—
Trong ảnh, tôi đang đưa nước cho hắn, hắn thì mỉm cười, dịu dàng gỡ chiếc lá khô vướng trên tóc tôi.
Nhờ hắn, tôi cũng trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường.
Bên dưới bài đăng, hàng loạt lời chúc phúc xuất hiện.
Cho đến khi có một tài khoản ẩn danh để lại một câu:
“Cô gái đó chẳng phải đang hẹn hò với đàn anh khoa Thống kê sao?”
Một câu nói khơi lên trăm ngàn cơn sóng!
19.
Người dùng ẩn danh kia lập hẳn một bài viết khác, tự xưng là “chính nghĩa sứ giả,” viết một bài luận dài dằng dặc.
Nội dung chủ yếu lên án tôi bắt cá hai tay, bắt gian với đàn em, đồng thời mắng Thẩm Quy Vân là trà xanh nam, chen chân vào giữa tôi và Trần Trạch Hi.
Chỉ sau một đêm, hình tượng học đệ lạnh lùng của Thẩm Quy Vân bị bóp méo thành tiểu tam trà xanh.
Trên confession của trường, hàng loạt người tỏ vẻ vỡ mộng.
Cũng có một số kẻ hóng chuyện không ngại đổ thêm dầu vào lửa, âm thầm đẩy thuyền.
20.
Buổi tối, khi tôi từ phòng thí nghiệm trở về, Thẩm Quy Vân đang đứng dưới ký túc xá đợi tôi.
Hắn vô cùng nổi bật.
Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh:
“Đó chính là thằng tiểu tam đó hả?”
Đôi mắt Thẩm Quy Vân đỏ hoe.
Trái tim tôi lập tức mềm nhũn, liền bảo bạn mình về trước.
Sau đó, tôi nắm tay hắn, kéo đến một góc khuất trong đình nghỉ mát.
Nghĩ đến việc hắn bị chửi bới vì liên lụy đến tôi, tôi thấy áy náy vô cùng.
“Em ổn không? Yên tâm đi, chị nhất định sẽ giải thích rõ ràng.”
Hắn cúi đầu, giọng khàn đi vì nghẹn ngào:
“Đây là lần đầu tiên em bị nhiều người chửi là kẻ thứ ba như vậy.”
Trái tim tôi càng thêm chua xót.
Vai hắn khẽ run, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi.
“Hơn nữa, em còn không có danh phận.”
Lời này như một luồng nhiệt thiêu đốt trái tim tôi.
Tôi chỉ muốn làm gì đó để hắn không buồn nữa.
“Đừng khóc nữa, vậy em làm bạn trai chị được không?”
Thẩm Quy Vân lập tức ngẩng đầu.
Đôi mắt đỏ hoe, gương mặt trắng nõn, trông chẳng khác gì một con thỏ nhỏ bị bắt nạt.
“Chị thương hại em bị mắng, nên nói dối để dỗ em sao?”
Tôi nắm chặt tay.
Cái kiểu giả vờ đáng thương này của hắn, ngoài tôi ra, còn ai chịu nổi nữa chứ?
Tôi thật sự không hiểu những ngày qua mình đang xoắn xuýt cái gì.
Chỉ lớn hơn ba tuổi thôi mà. Chỉ là cùng nhau lớn lên thôi mà.
Thích chính là thích.
Tim đập loạn chính là tim đập loạn.
Tôi hà tất gì phải cố chấp, tự làm khổ mình?
Tôi nâng mặt hắn lên, mạnh dạn hôn xuống.
Hắn bị tôi hôn đến mức ngẩn ngơ, chỉ biết tròn mắt nhìn tôi.
Tôi thẳng thắn nói lớn:
“Không phải thương hại, chị thích em thật!”
Khóe miệng hắn không giấu được nụ cười rạng rỡ.
Ánh mắt hắn còn sáng hơn cả trăng trên trời.
Hắn chậm rãi cúi xuống, tựa đầu lên vai tôi:
“Ừm, An An, chị nhất định phải giúp em nói rõ với bọn họ—em mới là bạn trai chính thức của chị.”
…
Tôi im lặng.
Đây là trọng điểm sao???