Bánh đậu đỏ - Chương 1
Ngày 12 tháng 7 năm 2020
Lúc đó, ga tàu điện ngầm bên cạnh vẫn chưa xây xong.
Phần lớn phụ huynh đều lái xe đến đón con.
Đinh Ngữ Đồng sau giờ tan học, luôn được mẹ dắt tay, đến mua một chiếc bánh đậu đỏ ở chỗ tôi.
Sau đó, hai mẹ con lên một chiếc xe ô tô điện rồi rời đi.
Cô bé luôn mỉm cười nói với tôi:
“Chú ơi, bánh đậu đỏ của chú ngon quá!”
Có lần cô bé còn nói với mẹ:
“Mỗi ngày con mong chờ nhất chính là được ăn bánh đậu đỏ!”
Đinh Ngữ Đồng, là tên của cô bé đó.
Điều này tôi được biết sau khi chứng kiến cảnh bố mẹ em ấy gào khóc.
Ngày em ấy mất tích, trời mưa rất to.
Trời mưa, xe đến đón học sinh sẽ nhiều gấp đôi ngày thường.
Vì vậy, trường mầm non sẽ chia làm hai đợt để đưa học sinh ra khỏi cổng trường.
Khoảng cách giữa hai đợt là 20 phút.
Lớp lớn (2) của Đinh Ngữ Đồng được xếp vào đợt thứ hai.
Nhưng khi tất cả học sinh trong lớp đã ra về, giáo viên chủ nhiệm mới nhận ra vẫn còn thiếu một em.
Đinh Ngữ Đồng chưa ra ngoài.
Trước đó, khi xếp hàng chờ đợi, cô đã điểm danh rồi.
Cô vội vàng đi tìm.
Nhưng tìm khắp cả trường cũng không thấy Ngữ Đồng đâu.
Vấn đề là, trong suốt thời gian tan học đó.
Mẹ của Ngữ Đồng vẫn luôn đứng ở ngoài cổng trường, cũng không nhìn thấy con.
Sau đó, nhà trường cho rằng, Ngữ Đồng chắc chắn đã theo nhóm học sinh đợt một chạy ra ngoài.
Nhà trường và cảnh sát đã kiểm tra lại hồ sơ nhận diện khuôn mặt, camera giám sát.
Nhưng dù đã tìm kiếm kỹ càng, lật tung mọi chi tiết, họ vẫn không hề phát hiện dấu vết nào cho thấy Ngữ Đồng đã ra ngoài
Hơn nữa, mẹ em ấy vẫn ở ngay cổng trường.
Cho dù có chạy ra ngoài, em ấy cũng phải tìm mẹ mới đúng.
Vậy là, trong buổi chiều mưa gió sấm chớp ấy,
Đinh Ngữ Đồng đã biến mất không một dấu vết.
09:00 Sáng ngày 6 tháng 8 năm 2024
Bốn năm cứ thế trôi qua.
Vẫn không tìm thấy Ngữ Đồng.
Ngôi trường mẫu giáo năm nào, giờ đã thành một đống đổ nát.
Trong bốn năm đó, tôi thi đỗ vị trí cảnh sát dân sự.
Sau khi được phân công, tôi thường xuyên tuần tra ở khu vực này.
Cảm giác về thời gian ở xung quanh đây trôi qua thật chậm chạp.
Tôi như thấy trước cổng trường nhộn nhịp, một cô bé chạy đến nói với tôi:
“Chú ơi, bánh đậu đỏ của chú ngon thật.”
Mọi thứ như mới chỉ ngày hôm qua.
Đến khi nhân cơ hội sở sắp xếp lại danh sách hồ sơ.
Tôi lật giở tập hồ sơ vụ án mất tích của Đinh Ngữ Đồng, mới nhận ra, bốn năm thực sự đã trôi qua.
Cô bé năm tuổi ngày nào, haizzz.
Bây giờ đã đến lúc có thể tuyên bố cô bé tử vong rồi.