Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 611
Nhiệt độ ấm áp thuận theo cánh tay truyền thẳng vào tim An Diệc Diệp.
Cô quay sang nhìn Khúc Chấn Sơ cười, nắm tay anh đi ra ngoài.
Quản gia và dì làm bếp đứng ở cửa nhìn xe của bọn họ chậm rãi rời đi.
Lúc này dì làm bếp mới hỏi: “Nhẫn của cậu chủ đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Quản gia vẫn chưa thu lại tầm mắt.
“Chuẩn bị xong rồi.”
“Vậy nhà hàng thì sao? Đặt rồi chứ?”
“Đặt rồi.”
“Vậy…”
Dì làm bếp vẫn có chút không yên tâm, quản gia quay qua nói: “Mọi thứ đã
chuẩn bị xong rồi, mọi người chuẩn bị đón nữ chủ nhân của lâu đài đi!”
Nhà hàng Talia ở trung tâm thành phố.
An Diệc Diệp đã đến đây lần thứ ba rồi.
Nhưng lần này, Khúc Chấn Sơ đưa cô đến một nhà hàng theo phong cách mở
trên nóc tòa nhà, có điều họ không vào trong mà tiếp tục đi về phía trước.
An Diệc Diệp tò mò nhìn anh.
“Bên trên còn có nhà hàng sao?”
Cô cứ nghĩ đây đã là nhà hàng cao nhất rồi, không ngờ vẫn còn có thể đi tiếp
lên trên.
Khúc Chấn Sơ nhếch môi nở một nụ cười thản nhiên: “Vốn dĩ không có nhưng
bây giờ thì có rồi.”
An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn anh nhưng Khúc Chấn Sơ không giải thích mà tiếp
tục cùng cô đi lên tầng trên cùng.
Một lát sau cửa thang máy lại mở ra lần nữa.
Một trận gió mát bất ngờ phả vào mặt.
An Diệc Diệp còn chưa kịp nhìn rõ trước mắt là gì thì đã ngửi thấy hương hoa
thoang thoảng được cơn gió mang đến, tỏa ra khắp chung quanh.
Hiện tại đang là ngày đông giá rét, sao lại có mùi hoa được nhỉ?
Hơn nữa trên này không chỉ có mùi hương của hoa mai.
An Diệc Diệp nheo mắt nhìn thì thấy một lùm hoa hồng xanh um.
Hoa dạ lan hương cùng hoa nghênh xuân của mùa xuân; hoa lài và hoa sen
của mùa hè thậm chí còn có cả hoa cúc và hương thảo của mùa thu cùng mai
vàng của mùa đông.
Các loài hoa của tất cả các mùa dường như đang nở rộ ngay lúc này.
Chung quanh hoa còn có cả những bụi cây cao cao.
Cây cối điểm hoa trông chẳng khác nào đang lạc giữa một khu rừng mưa nhiệt
đới.
Có ai ngờ trên tầng thượng của nhà hàng Talia ở trung tâm thành phố vẫn còn
tồn tại một ngôi nhà kính ấm áp như mùa xuân đến vậy.
Dường như đang hội tụ vẻ đẹp của nhân gian về một nơi vậy.
Hương hoa lan tỏa khắp nhà kính, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy những vì
sao trên bầu trời.
An Diệc Diệp kinh ngạc nói: “Từ trước đến giờ em không biết rằng nơi này còn
có cả một nhà kính trồng hoa cơ đấy.”
Khúc Chấn Sơ nắm lấy tay cô đi vào bên trong.
Quả thật nơi này trước kia chẳng có gì cả, cái nhà kính này là anh đích thân
bảo người ta xây.
Từng nhành hoa, từng vị trí đều do anh tự mình thiết kế chỉ vì muốn mang đến
cho An Diệc Diệp một niềm vui bất ngờ.
Anh nắm tay An Diệc Diệp đi thẳng tới trước.
Trên con đường nhỏ uốn lượn, cây cối và hoa lá đan xen và phản chiếu lẫn
nhau, mỗi lần đi qua một khúc quanh là trước mắt sẽ xuất hiện cảnh tượng
khiến cho người ta phải vỡ òa.
Đi được chốc lát, Khúc Chấn Sơ mới kéo cô ra ngoài rìa của nhà kính, đứng đối
diện với cả thành phố.
Từ chỗ này nhìn xuống là có thể thu toàn cảnh thành phố vào trong mắt.
Phóng mắt ra xa chỉ thấy dải ngân hà trên bầu trời cùng ánh đèn trên mặt đất
như gắn kết vào nhau, trông chẳng khác nào hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ.
Sao trời chiếu rọi xuống thành phố còn ánh đèn phố thị thì làm cho những ngôi
sao trên không trung càng thêm lung linh.
Cả một nhà kính ngập tràn những hoa là hoa nhưng mùi hương lại rất tao nhã
khiến lòng người thư thái, vui vẻ.
An Diệc Diệp quay lại và thấy bên cạnh là dao nĩa cùng đèn cầy được đặt trên
bàn.
Cô kinh ngạc nói: “Ăn cơm ở đây sao?”
Khúc Chấn Sơ gật đầu, dắt An Diệc Diệp đến ngồi xuống.
Chung quanh họ, một bên là khung cảnh tuyệt đẹp của phố thị và không trung
còn một bên là nhà kính ngập tràn hoa lá.
Còn họ thì ngồi ở chính giữa.
Rất nhanh đã có người bưng bữa tối lên.