Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 612
Trong nhà kính ấm áp như mùa xuân, không cảm thấy chút lạnh giá nào.
Nhưng sao trời mùa đông trông có vẻ cao hơn, khoảng không cũng rộng mở
hơn.
Đây là một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu.
An Diệc Diệp nhìn chung quanh, có thể thấy người đã thiết kế nên nhà kính này
vô cùng dụng tâm.
Một vài bông hoa được trồng ở nơi có ánh sáng nhưng cũng có một vài bông
khác phải nhìn thật kỹ mới thấy được chúng đang ẩn núp trong những cành lá
sum suê.
Thiết kế như vậy khiến An Diệc Diệp hoa cả mắt, không ngừng tìm kiếm vẻ đẹp
tiềm ẩn mà quên mất việc mình phải ăn.
Khúc Chấn Sơ thấy cô nghiêm túc đến mức quên cả ăn, liền nắm lấy tay cô:
“Sau này vẫn còn nhiều thời gian mà, cả cái nhà kính này đều là của em.”8
An Diệc Diệp ngạc nhiên nhìn anh.
“Đây là quà của anh?”
Khúc Chấn Sơ mỉm cười.
“Đây chỉ là một trong số những món quà mà thôi.”
Nói xong, liền đặt dĩa bít tết đã được cắt sẵn trước mặt An Diệc Diệp.
Nói: “Ăn trước đi đã, sau này có thể từ từ mà ngắm.”
An Diệc Diệp gật đầu, rồi mới quay sang nhìn miếng bít tết trước mặt.
Nhưng ngay sau đó cô không khống chế được ánh mắt mà nhìn những cánh
hoa rơi khắp sàn nhà, vừa nhìn đã sa vào mê đắm.
Thậm chí cô còn muốn đứng dậy, đi dạo một vòng nhà kính.
Cô quay đầu định đứng dậy nhưng vừa xoay chuyển ánh mắt đã nhìn thấy
khuôn mặt của Khúc Chấn Sơ ở trước mặt mình!
An Diệc Diệp giật mình lùi về sau.
“Làm sao vậy?”
Khúc Chấn Sơ khẽ nhíu mày: “Ăn xong đã.”
Trong giây lát, anh cảm thấy như thể mình đang chăm sóc một đứa trẻ, và ánh
mắt anh lộ ra vẻ bất lực.
Hơn nữa hiện tại anh còn hơi hối hận.
Sớm biết thế này thì đã không đưa An Diệc Diệp đến nhà kính này rồi.
Như vậy thì chí ít ánh mắt của An Diệc Diệp vẫn sẽ nhìn anh.
Nhưng hiện tại, ánh mắt của cô lại bị đám hoa cỏ này thu hút mất rồi.
Ngay cả Khúc Chấn Sơ cũng không thể không thừa nhận rằng sức hấp dẫn của
mình không bằng mấy nhành hoa, khúc cây ở đây.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của An Diệc Diệp, Khúc Chấn Sơ lại cảm
thấy toàn bộ sự cố gắng lúc trước của mình đều đáng giá.
Nên trong lòng vừa vui vừa bất đắc dĩ, và biểu hiện trên mặt vô cùng phấn
khích.
Anh nhìn An Diệc Diệp, ra vẻ uy hiếp: “Nếu em không ăn thì anh có thể tự tay
đút cho em.”
Nói xong, Khúc Chấn Sơ chồm tới hôn lên môi An Diệc Diệp một cái.
“Dùng miệng.”
An Diệc Diệp ngẩn ra, hai má đỏ ửng.
Trong mắt Khúc Chấn Sơ điều đó thậm chí còn đẹp hơn cả những bông hoa ở
nơi này.
An Diệc Diệp sợ tới mức vội vàng lắc lắc đầu.
“Không cần đâu, em tự ăn được.”
Khúc Chấn Sơ thất vọng nói: “Kỳ thật em cứ tiếp tục ngắm hoa như thế cũng
được mà.”
An Diệc Diệp sao có thể không hiểu ý của anh cơ chứ, cô lắc đầu quầy quậy.
Sợ Khúc Chấn Sơ sẽ thật sự ra tay cô vội vàng nhét miếng bít tết vào miệng và
nhìn Khúc Chấn Sơ với vẻ cảnh giác.
Dùng hành động nói với anh rằng cô có thể tự mình ăn cơm.
Hai má An Diệc Diệp phồng lên, giống như một con sóc nhỏ đang nhìn chằm
chằm kẻ đột nhập vậy.
Khúc Chấn Sơ không nhịn cười được, giơ tay bẹo má cô.
Nói với vẻ cưng chiều: “Không giành với em nữa.”
An Diệc Diệp lại đỏ mặt, ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng hết cả lên.
Mất một lúc mới hết.
Lần này, An Diệc Diệp không dám lơ là nữa.
Ăn cơm xong, Khúc Chấn Sơ xoa xoa khóe miệng, đứng dậy.
“Còn một món quà nữa mà anh muốn tặng cho em.”
An Diệc Diệp nghi hoặc nhìn anh.
Với cô mà nói, hôm nay, nhà kính này đã đủ làm cô kinh ngạc rồi.
Khúc Chấn Sơ không giải thích mà chỉ dẫn An Diệc Diệp đi tới cuối nhà cuối..
“Là thứ gì vậy?”
An Diệc Diệp nghi hoặc hỏi một câu.
Khúc Chấn Sơ bịt mắt và xoay người cô lại nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Khúc Chấn Sơ đứng phía sau, hai tây chầm chậm hạ xuống eo, kề môi vào bên
tai An Diệc Diệp thầm thì.
Giọng anh trầm thấp, lồng ngực rung lên như có một dòng điện chạy qua.
“Mong em sẽ thích.”
Nói xong, bờ môi của ang đụng phải vành tai của An Diệc Diệp.
Đầu lưỡi liếm nhẹ khiến tim An Diệc Diệp nhảy dựng, sắc mặt đỏ bừng.
Một giây tiếp theo, bàn tay trước mặt từ từ mở ra.