Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 613
Biết đầu dây bên kia là Khúc Kiều, giọng điệu của Khúc Chấn Sơ vô cùng lạnh
lùng hờ hững.
“Có chuyện gì không?”
Khúc Kiều tuy rằng đã quen với giọng điệu như vậy của Khúc Chấn Sơ, nhưng
mỗi một lần nghe thấy vẫn luôn cảm thấy áy náy và đau lòng.
Ông im lặng một lát rồi nói: “Vừa rồi ba nghe được cuộc thảo luận của Diên
Nghị và Thanh Chiêu, hình như họ muốn uy hiếp con.”
Khúc Kiều lo lắng cho sự an toàn của Khúc Chấn Sơ nên đã nói với anh những
điều này.
Nhưng Khúc Chấn Sơ lại không tin.
Đối với Khúc Chấn Sơ mà nói, Khúc Kiều không có chỗ nào đáng để anh tin
tưởng hết.
“Vậy sao?”
Giọng điệu của anh lại càng lạnh lẽo hơn: “Ông gọi điện thoại nói cho tôi biết
phải chăng cũng là một trong những mưu kế của các người không?”
Khúc Kiều vừa nghe thấy vậy vội vàng lắc đầu.
“Không, bọn họ không biết đã bị ba phát hiện, có lẽ chuyện này có liên quan
đến Liễu Đình…”
Nghe xong câu đó, giọng của Khúc Chấn Sơ trở nên băng lạnh hơn nữa.
“Tôi không muốn nghe thấy tên của mẹ tôi xuất phát từ miệng ông, ông không
xứng.”
Khúc Kiều ngẩn người một lúc, trên mặt lộ ra một nụ cười gượng gạo.
“Ba xin lỗi…”
“Chuyện này có thể liên quan đến mẹ của con.”
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nói: “Có vậy đi nữa thì cũng không cần ông quan tâm!”
Khúc Kiều nghe xong, bất đắc dĩ nói: “Chấn Sơ, con biết là ba không hề có ác ý
với mẹ của con mà.”
“Không có ác ý? Ông làm cho bà ấy sinh ra tôi rồi bắt bà ấy nhốt dưới tầng hầm
suốt hai mươi năm?”
“Đừng nói đó không phải là chủ ý của ông, nếu ông không đồng ý thì tại sao lại
không thả bà ấy ra?”
Khúc Kiều lại lắc đầu biện hộ: “Không phải, lúc trước sau khi ba say rượu,
Thẩm Thanh Chiêu đã bỏ thuốc ba, ba thật sự không biết ý đồ đó của họ…”
“Ba rất hối hận, nhưng ở nhà họ Khúc ba hoàn toàn không có quyền lên
tiếng…”
Khúc Kiều nói đến đây thì nở một nụ cười chua xót.
Nhưng Khúc Chấn Sơ vẫn mắt điếc tai ngơ.
Đối với người cha ruột thịt của mình, trong lòng anh luôn xem ông ta là một kẻ
còn tồi tệ hơn cả tên tội phạm hiếp dâm!
Khúc Kiều biết, cho dù mình có giải thích thế nào đi nữa thì anh cũng không tin
nên chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Có rất nhiều chuyện trong quá khứ con không
hiểu được đâu.”
Ông ta thở dài một hơi, nói: “Ba đã nói hết cho con những gì ba biết rồi, hy
vọng con sẽ cẩn thận cảnh giác, đừng xảy ra chuyện gì.”
Khúc Chấn Sơ cười khẩy nói: “Tại sao lại nói với tôi những chuyện đó?”
“Bởi vì con là con của ba.”
Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nói: “Khúc Diên Nghị mới là con trai của ông, hơn nữa
tôi không có người ba như ông.”
Nói xong, không đợi Khúc Kiều giải thích tiếp, Khúc Chấn Sơ liền trực tiếp cúp
máy.
Khúc Kiều còn muốn nói chuyện nhưng người ở đầu dây bên kia đã đi rồi.
Ông cười chua chát cúp máy, đang định quay lại thì sau lưng có một giọng nói
giận dữ vang lên.
“Con đang là gì vậy?”
Khúc Kiều giật mình quay lại thì thấy Khúc Nguyên Vũ đang đứng sau lưng.
Không biết ông lão đã đứng đó lâu chưa, đã nghe được nhiều ít cuộc đối thoại
giữa ông ta và Khúc Chấn Sơ?
Ông ta thầm hoảng hốt.
“Ba sao ba lại ở đây?”
Khúc Nguyên Vũ sa sầm mặt nhìn di động trong tay ông ta.
“Ba thật sự không ngờ, có phải con muốn chắp hai tay dâng hết thảy của nhà
họ Khúc cho kẻ khác không? Lại còn muốn phá kế hoạch của Diên Nghị nữa
sao!”