Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em - Chương 614
Khúc Kiều lắc đầu nói: “Đừng bắt hai anh em nó phải gánh ân oán cả một đời
này, Khúc Chấn Sơ cũng sống không dễ dàng gì…”
“Nó đáng thương?”
Khúc Nguyên Vũ bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Nó đoạt cả nhà họ Khúc thì có gì
mà đáng thương hả?”
Ông ta nhìn Khúc Kiều, ghét bỏ nói: “Ba cứ tưởng con chỉ ngu xuẩn thôi nào
ngờ con còn yếu đuối và vô dụng như thế! Thậm chí còn không bằng một
người phụ nữ!”
“Ngay cả Thanh Chiêu cũng không bằng, thật không biết, lúc trước tại sao ba
lại giữ con lại chứ! Ba sẽ không để cho con có cơ hội phá hỏng kế hoạch của
chúng ta đâu.”
Khúc Kiều thấy vẻ mặt của ông ta như vậy thì sợ hãi lùi lại.
“Ba, ba muốn làm gì?”
Khúc Nguyên Vũ đưa tay gọi người tới.
“Nếu con đã thấy họ đáng thương thì con hãy tham quan cái nơi mà bọn họ đã
từng ở năm xưa đi.”
Nói xong, liền sai mấy tên vệ sĩ: “Đưa nó xuống tầng hầm, không có sự cho
phép của tôi, không được cho nó ra!”
Khúc Kiều sắc mặt nháy mắt đại biến.
“Ba sao có thể làm thế? Ba…”
Khúc Nguyên Vũ trừng mắt.
“Tao không có đứa con như mày.”
Nói xong, liền trực tiếp xoay người rời đi.
Khúc Kiều còn muốn đuổi theo nhưng đã bị vệ sĩ bên cạnh giữ lại.
Ông giận tái mặt, quát lớn: “Các cậu ai dám động vào tôi?”
Mấy vệ sĩ nhìn lẫn nhau, nhưng bọn họ chỉ nghe Khúc Nguyên Vũ dặn dò mà
thôi.
Ai mà chả biết, Khúc Kiều hiện tại thực quyền ở nhà họ Khúc cơ chứ.
Họ nhanh chóng đưa Khúc Kiều xuống tầng hầm và nhốt ông ta ở cái nơi đã
từng giam giữ Khúc Chấn Sơ cùng Liễu Đình.
Căn phòng nhỏ đã lâu không có ai lui tới nên bụi bặm bám dày đặc.
Khúc Kiều nhìn nhìn chung quanh, không thể tưởng tượng được năm đó Khúc
Chấn Sơ cùng Liễu Đình làm sao vượt qua được khoảng thời gian dài như vậy.
Ông ta thở dài một hơi, ngồi xuống ghế.
“Đều là lỗi của mình, đều là do tôi sai…”
Nếu lúc trước ông tỏ thái độ, từ chối yêu cầu của bọn họ thì sẽ không rơi vào
kết cục như bây giờ. . .
Khúc Chấn Sơ vừa mới cúp máy cuộc gọi của Khúc Kiều xong.
Thì quay sang dặn dò quản gia: “Về sau không được tiếp bất cứ cuộc gọi nào
của nhà họ Khúc.”
Quản gia gật đầu, vội vàng vâng lời.
Từ sau ngày đó, trên tay An Diệc Diệp có thêm một chiếc nhẫn.
Ai trong pháo đài cổ cũng đều biết chuyện vui của Khúc Chấn Sơ cùng An Diệc
Diệp.
Lúc này, tuyệt đối không được để cho người nhà họ Khúc đến gây chuyện.
Nghe xong mệnh lệnh của Khúc Chấn Sơ, quản gia lập tức thông báo cho
những người khác.
Bất cứ thứ gì liên quan đến nhà họ nhà họ Khúc đều phải bị chặn lại ở bên
ngoài pháo đài cổ, không được quấy rầy Khúc Chấn Sơ cùng An Diệc Diệp.
Dặn dò xong chuyện này, Khúc Chấn Sơ xoay người đi ra ngoài.
An Diệc Diệp đang đứng trong vườn, cùng người làm vườn cắt tỉa bức tường
hoa hồng.
Hai người dựa vào nhau hơi gần.
Khúc Chấn Sơ thấy hành động của bọn họ thì hít sâu một hơi.
Một lát sau, sự căng thẳng trên mặt cuối cùng cũng được thả lỏng.
Anh đi tới đứng giữa hai người, choàng tay qua eo An Diệc Diệp.
“Thế nào?”
An Diệc Diệp nhìn thấy anh đi tới mới nhận ra vừa rồi mình đã đứng quá gần
người làm vườn.
Cô vội vàng tránh đi, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt Khúc Chấn Sơ vừa lo lắng
bệnh tình của anh sẽ lại phát tác.
Mặc dù trong khoảng thời gian này, phong độ của Khúc Chấn Sơ không có gì
bất thường.
Nhưng những chuyện như vậy lúc trước thực sự khiến người ta phải sợ hãi
nên cô không thể không lo lắng.
Người làm vườn thấy Khúc Chấn Sơ, cũng hoảng sợ, vội vàng gật đầu chào
hỏi rồi lập tức rời khỏi đó.
Hiện tại tất cả mọi người đều biết bệnh tình của Khúc Chấn Sơ.
Với anh mà nói, An Diệc Diệp quan trọng hơn bất cứ điều gì.
Người trong pháo đài cổ cũng tận lực hạn chế tiếp xúc với An Diệc Diệp, đây là
yêu cầu đã được ước định từ trước.
Khúc Chấn Sơ thấy An Diệc Diệp vẫn còn quan sát mình thì cười nói: “Đừng lo
lắng.”
An Diệc Diệp lắc lắc đầu, lôi kéo tay anh. “Em xin lỗi.” Khúc Chấn Sơ lắc đầu. “Không sao hết, em không cần phải cố kỵ anh.” Truyện được cập nhật hàng ngày. Hẹn các bạn vào ngày mai nhé!