Bảo Mẫu Tự Ý Thay Nguyện Vọng Đại Học Của Tôi - Chương 10
“Chúng ta còn phải sống những ngày như thế này bao lâu nữa? Thế này thì khác gì chuột chạy qua đường.”
Quý Viễn tức giận vò đầu bứt tóc.
Phong Lam thì ôm gối xem TV. Quý Viễn thấy cô ấy ung dung như vậy không vừa mắt, liền giật lấy chiếc gối ôm của cô ấy, tắt TV đi.
“Đều tại mày! Mày mau cắt đứt quan hệ với con Bạch Chỉ kia đi! Mày xem nó đã hại nhà chúng ta thành ra thế nào rồi!”
Phong Lam cười khẩy một tiếng, chỉ tay vào mũi Quý Viễn mắng cậu ta là đồ vô dụng.
Hai người họ cãi nhau, bảo mẫu và chồng cũ của bà ta cũng chẳng khá hơn. Ông ta trách móc bà ta tại sao lại đi gây sự với nhà họ Bạch.
Sau này ông ta chắc chắn rất khó tìm được công việc lương cao, việc nhẹ nữa rồi, đều tại bảo mẫu.
Điều khiến ông ta đau lòng nhất là, ông ta không chỉ sắp được thăng chức, mà còn tán được con gái sếp, nói không chừng có thể một bước lên mây, trở thành con rể vàng. Nhưng bây giờ tất cả mọi thứ đều tan thành mây khói, chẳng còn gì cả.
Vừa nãy con gái sếp đã gọi điện cho ông ta.
“Tôi không ngờ anh lại là người như vậy, thật quá đáng ghét. Sau này đừng tìm tôi nữa.”
Ông ta bị mắng mà không dám phản bác nửa lời. Đợi đối phương cúp máy, ông ta ném điện thoại đi, túm lấy tóc bảo mẫu, ra tay đánh đập bà ta.
Chính Phong Lam đã cứu bảo mẫu ra, và đuổi hai người họ ra ngoài.
“Nếu còn không đi tôi báo cảnh sát đấy! Tôi nói cho các người biết, đây là nhà tôi!”
Hai người kia định động tay với Phong Lam, Phong Lam hét lớn một tiếng, hàng xóm xung quanh đều chạy đến hỏi cô ấy xảy ra chuyện gì.
Hai người kia bị hàng xóm đuổi đi bằng được.
Cô ấy nhìn bảo mẫu, hỏi bà ta tại sao không chống cự.
Bảo mẫu sờ lên khuôn mặt bầm dập của mình, thờ ơ nói rằng trước đây vẫn sống như vậy quen rồi.
Phong Lam muốn đưa bà ta đến bệnh viện, nhưng bà ta từ chối, bảo Phong Lam tiết kiệm tiền.
Quý Viễn bị Phong Lam đuổi đi, không có ngày tháng tốt đẹp, cũng không muốn để Phong Lam được yên ổn, liền gửi địa chỉ của họ cho đám cư dân mạng kia.
Nhà họ cũng bị bao vây, buộc phải chuyển nhà. Cuối cùng, sau vài lần chuyển nhà, bảo mẫu không chịu nổi nữa.
“Chắc chắn là do nhà họ Bạch làm! Có phải bọn họ đã tiết lộ địa chỉ ra ngoài không?”
“Tao không sống yên ổn được, thì chúng nó cũng đừng hòng được yên! Tao sẽ khiến cả nhà chúng nó phải trả giá!”
10
Phong Lam tưởng bà ta chỉ nói bừa, hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Khi cô ấy kể lại với tôi, tôi cảm thấy bà ta không giống như đang nói đùa, nhưng cũng mang tâm lý “thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”, hoàn toàn không ngờ bảo mẫu lại có thể làm ra chuyện đáng sợ như vậy.
Khi tôi đang lái xe về nhà, đột nhiên có một chiếc xe lao ra, đâm thẳng vào xe tôi. Lúc đó tôi đã cố gắng đánh lái hết sức, nhưng cuối cùng vẫn không tránh kịp.
Trước khi mất đi ý thức, tôi nhìn thấy bóng dáng bảo mẫu. Bà ta cười đắc ý nhìn tôi.
Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong một nhà máy bỏ hoang, bị trói bằng dây thừng treo lên cao.
Tôi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mặt đất, cực kỳ cao, khiến chứng sợ độ cao của tôi tái phát.
Tôi hoàn toàn không dám cử động. Lúc này, bảo mẫu phát hiện tôi đã tỉnh. Bà ta đứng ở trên cao, phát ra tiếng cười khẩy.
“Sợ rồi à? Bây giờ mới biết sợ? Có phải quá muộn rồi không?”
“Tao trở thành bộ dạng như bây giờ, đều là tại mày, tại gia đình mày!”