Bảo Mẫu Tự Ý Thay Nguyện Vọng Đại Học Của Tôi - Chương 11
Bà ta nói chính gia đình tôi không dung thứ cho bà ta, mới khiến bà ta biến thành bộ dạng không ra người không ra ma như bây giờ.
“Tao phải cho bố mẹ mày biết hậu quả của việc đắc tội với tao!”
Bà ta đá tôi một cái, rồi định tháo sợi dây.
Nhìn thấy sợi dây sắp bị bà ta tháo ra, tôi nhắm chặt mắt lại.
Bây giờ điều tôi nghĩ đến nhất chính là bố mẹ tôi, nhưng có lẽ tôi không bao giờ gặp lại họ được nữa rồi.
Đúng lúc này, giọng nói của Phong Lam vang lên. Cô ấy hét lớn: “Dừng tay!”
“Mẹ đang làm gì vậy? Mẹ điên rồi sao? Đó là mạng người, nếu mẹ giết người sẽ phải đi tù đấy!”
Bảo mẫu lúc này đã thực sự phát điên, bà ta đã bị dồn đến mức chỉ biết báo thù.
Bà ta gào lên một tiếng, hôm nay không ai có thể cản được bà ta.
Tôi nhìn bà ta lại định tháo dây, Phong Lam vội vàng chạy lên lầu. Dưới lầu xuất hiện cảnh sát, họ đã trải nệm hơi ở dưới, hai cảnh sát lên lầu hỗ trợ Phong Lam.
Bảo mẫu lúc này như nổi điên, thấy cảnh sát đi lên, liền rút một con dao từ trong áo ra, khống chế Phong Lam.
“Xin lỗi con gái, chỉ cần để mẹ trốn thoát thành công, mẹ sẽ thả con ra.”
Phong Lam cũng đã hoàn toàn thất vọng. Cô ấy cay đắng nhếch môi, nói: “Hôm nay mẹ không đi được đâu.”
Nói rồi nắm lấy tay cầm dao của bà ta, kề vào cổ mình.
Bảo mẫu nhìn thấy máu trên cổ Phong Lam, sợ hãi, vứt dao đi, lập tức gọi xe cứu thương.
“Con gái, sao con lại ngốc thế? Vì nó mà đáng sao?”
Bảo mẫu bị cảnh sát khống chế, đưa đi. Bà ta quỳ xuống, cầu xin cảnh sát cho bà ta đến bệnh viện trước, bà ta muốn nhìn thấy con gái mình không sao rồi mới đi.
Cảnh sát không chút lưu tình, trực tiếp đưa bà ta đi.
Tôi và bố mẹ đưa Phong Lam đến bệnh viện. Sau gần một ngày cấp cứu, cô ấy đã được cứu sống.
Lại nằm viện tĩnh dưỡng một tháng, cuối cùng cũng được xuất viện.
Tiền viện phí lần này đều do nhà tôi chi trả. Bố tôi nói may mà có Phong Lam, họ mới tìm được đến nơi đó.
Đợi Phong Lam xuất viện, cô ấy nói muốn đi thăm mẹ mình.
Tôi không vào trong, chỉ đứng đợi cô ấy ở bên ngoài. Lúc đi ra, cô ấy nở với tôi một nụ cười thanh thản.
Tôi không hỏi cô ấy đã xảy ra chuyện gì, chỉ lặng lẽ đưa cô ấy về nhà.
Nửa đường, Phong Lam lại một lần nữa xin lỗi tôi. Cô ấy nói đều tại mẹ cô ấy, mà tôi mới phải chịu nhiều tai bay vạ gió như vậy.
“Đều qua cả rồi. Lần này mẹ cậu ít nhất cũng bị phạt tù mười năm. Mười năm, bà ấy có thể khỏe mạnh ra tù hay không còn chưa chắc.”
Đó là những gì tôi nghĩ, và cũng là những gì tôi nói.
Còn về phần Quý Viễn và bố cậu ta, hai người hoàn toàn biến mất, không ai liên lạc được.