Bào Ngư - Chương 3
Thứ đó đầy máu, không nhìn rõ là gì, nhưng dựa vào hình dáng, đúng là thứ mà thím vừa nhắc đến.
Tôi vội cúi đầu, không dám nhìn thêm.
Nhưng nghĩ lại, tôi thấy mọi chuyện có vẻ không hợp lý.
Bào ngư khác hẳn trai sò, nó chỉ có một vỏ. Làm sao có thể kẹp đứt được của quý của ông ấy?
Càng kỳ lạ hơn, một con bào ngư làm thế nào mà chui được vào quần của ông ta?
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy thím Vương chỉ đang kiếm chuyện.
Lúc này, Tần Thư Vũ nghe tiếng ồn bèn từ trong nhà bước ra.
Thím Vương vừa nhìn thấy Tần Thư Vũ liền mất bình tĩnh, cầm chổi lao tới định đánh cô ấy.
Cây chổi còn chưa kịp chạm vào người, Tần Thư Vũ chỉ nhẹ nhàng giơ tay cản lại, vậy mà cây chổi đã rơi xuống đất.
Tôi kinh ngạc nhìn Tần Thư Vũ.
Thím Vương vốn khỏe mạnh, làm việc không biết mệt, thế mà Tần Thư Vũ – trông mảnh mai như vậy – lại dễ dàng cản được thím.
Chưa hết bất ngờ, tôi lại nghe cô ấy nói một câu khiến tôi há hốc mồm:
“Sao vậy? Thím muốn tôi nối lại của quý cho ông ấy à? Nếu thế thì nên tìm bác sĩ, không phải đến đây gây sự với tôi!”
Thím Vương tức đến đỏ bừng mặt:
“Tôi mặc kệ! Bào ngư là nhà cô bán, cô phải bồi thường!”
Tần Thư Vũ hờ hững liếc mắt:
“Bào ngư không có chân, làm sao tự bò vào quần ông ấy được? Trừ phi chính ông ta làm chuyện mờ ám. Thím tới đây gây ồn, không sợ cả làng biết chuyện rồi cười nhạo sao?”
Thím Vương – người rất sĩ diện – nghe vậy lập tức tái mặt, không dám nói thêm gì.
Thím hậm hực rời đi, nhưng trước khi đi vẫn không quên buông lời đe dọa:
“Chờ đấy! Nhà các người sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng!”
Nhưng báo ứng lại không xảy ra với nhà tôi mà xảy ra với nhà thím Vương.
Chồng thím đã chết.
Nghe nói, khi chết ông ấy vẫn ôm chặt con bào ngư không buông.
Kỳ lạ hơn, con bào ngư đó dù đã mua về lâu, nhưng nhìn còn tươi hơn cả lúc mới mua.
Thịt bào ngư vốn đen pha hồng, giờ lại chuyển thành hồng toàn bộ.
Nhìn con bào ngư, tôi bất giác nhớ đến lời của thầy mo:
“Tần Thư Vũ không phải người, bào ngư cô ấy bán là tà vật.”
Nghĩ đến đây, tôi rùng mình. Có lẽ, tôi nên thử nghiệm bằng cách rắc bột mì xem sao.
Tôi đi mua bột mì, nhưng kỳ lạ thay, hai tiệm tạp hóa trong làng đều tràn ngập mùi bào ngư của Tần Thư Vũ.
Ở tiệm đầu tiên, ông chủ vội vàng chạy ra từ trong nhà, một tay cầm quần, tay kia cầm con bào ngư nhà tôi bán.
Khi đến tiệm thứ hai, mùi bào ngư vẫn phảng phất, nhưng may mắn là tôi đã mua được bột mì.
Điều kỳ lạ hơn, hai ông chủ này trước kia hiếm khi thấy mặt, luôn là bà chủ trông tiệm.
Tôi về nhà, chờ đến tối. Tần Thư Vũ ra ngoài như thường lệ.
Tôi nhanh chóng rải một lớp bột mì mỏng trong sân để kiểm tra.
Khoảng 9 giờ tối, cô ấy trở về, xách theo một chiếc bao tải. Cô ấy không hề phát hiện lớp bột mì dưới chân mà đi thẳng vào trong.
Tôi chờ một lúc lâu, đợi cô ấy tắt đèn mới dám ra kiểm tra.
Nhưng khi tôi cúi xuống kiểm tra lớp bột mì thì bất ngờ một đôi chân xuất hiện trước mặt tôi.
“Cậu đang làm gì vậy?”
Giọng nói của Tần Thư Vũ vang lên lạnh lùng. Tôi hoảng sợ đến ngồi bệt xuống đất, lắp bắp trả lời:
“Tôi… tôi làm rơi đồ, đang tìm đồ.”
Cô ấy nhìn tôi từ trên cao, lạnh nhạt nói:
“Ban đêm ánh sáng kém, sáng mai tôi sẽ giúp cậu tìm. Giờ cậu nên về ngủ đi.”
Tôi lúng túng đứng dậy, phủi lớp bột mì dính trên người mà quên mất đó chính là bột mì tôi rải xuống.
Cô ấy liếc nhìn lớp bột, thở dài:
“Có những thứ, mắt thấy chưa chắc là sự thật…”
Tôi sợ đến mức không dám ngoảnh lại, chạy thẳng vào phòng, đóng chặt cửa.
Lưng dựa vào cánh cửa, tôi thở hổn hển.
Lúc này, trong đầu tôi chỉ còn lại một điều:
Trên lớp bột mì hoàn toàn không có dấu chân.
Tần Thư Vũ thực sự không phải người.
Cả đêm đó tôi không dám chợp mắt.
7.
Khi trời vừa sáng, tôi lập tức rời khỏi nhà.
Giờ đây, khi đã chứng thực rằng Tần Thư Vũ không phải con người, điều này chỉ chứng minh rằng thầy mo không lừa tôi.
Rất có thể, cô ấy thực sự sẽ lấy mạng gia đình tôi.
Khi tôi đến trước cửa nhà thầy mo, còn chưa kịp gõ cửa, bà ấy đã mở cửa từ bên trong.
“Tôi biết cậu sẽ quay lại. Sao rồi? Dùng bột mì thử chưa? Có giống như tôi đã nói không?”
Tôi lặng lẽ gật đầu, sau đó bước vào trong nhà.
“Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa,” thầy mo nói với vẻ nghiêm trọng.
“Hai ngày nay, tôi đã quan sát trong làng. Những người đàn ông từng mua bào ngư đều sắc mặt đen lại, không sống được lâu đâu.”
“Bây giờ chúng ta phải hành động trước khi bọn họ chết. Nếu để cô ta hút hết dương khí của những người đó, cả mạng của chúng ta cũng sẽ tiêu tan.”
Tôi bị những lời này làm cho kinh sợ, chỉ biết ngơ ngác gật đầu.
“Cậu có nhận ra rằng gần đây phụ nữ trong làng hầu như không ra ngoài không?” thầy mo hỏi, ánh mắt nghiêm trọng.
Lời này khiến tôi giật mình. Nghĩ kỹ lại, gần đây tôi thực sự ít thấy phụ nữ trong làng.
Trước kia, mỗi sáng tôi đều gặp các thím, các cô đi làm, nhưng hôm nay, trên đường đến đây, không chỉ phụ nữ mà ngay cả đàn ông cũng không thấy.
Nhớ lại lần đi mua bột mì, trước kia luôn là các bà chủ trông tiệm, giờ lại đổi thành các ông chủ.
Thầy mo tiếp tục:
“Tôi quan sát rồi. Ban đêm, nhiều đàn ông trong làng lén đến nhà cậu, mang theo những bao tải lớn. Những nhà nào đàn ông đến nhà cậu, phụ nữ của nhà đó sẽ biến mất.”
“Vậy nên tôi đoán, bào ngư mà nhà cậu bán ra có thể được nuôi bằng chính những người phụ nữ đó.”
Nghe đến đây, tôi sợ đến mức trừng lớn mắt, tim như ngừng đập.
“Chuyện… chuyện này không thể nào! Bào ngư có thể ăn thịt người sao?”
Thực lòng, tôi cũng không chắc chắn. Lời của thầy mo quá hợp lý, nhưng tôi không muốn tin.
Nếu Tần Thư Vũ thực sự dùng những người phụ nữ trong làng để nuôi bào ngư, tội lỗi nhà tôi quá lớn.
Thầy mo nghiêm giọng:
“Tôi không thể tiếp cận cô ta trực tiếp, nhưng thời gian không còn nhiều. Nếu qua đêm nay mà chúng ta chưa khống chế được cô ta, cả làng này sẽ tiêu vong.”
“Tôi đã nghiên cứu, cô ta thường ra biển vào ban đêm. Tối nay, tôi sẽ lập một trận pháp trên đường. Cậu chỉ cần dụ cô ta vào trận pháp. Đây, cầm lấy con dao này. Đợi cô ta vào trận, cậu tìm cơ hội đâm cô ta. Chỉ cần đâm trúng, tôi sẽ có cách xử lý cô ta.”
Tôi cầm con dao trên tay, lòng rối bời, bước về nhà.
8.
Cả ngày, Tần Thư Vũ không hề bước ra khỏi phòng.
Cha tôi vẫn ở ngoài trông chừng, còn tôi trong phòng, loay hoay tìm cách dụ cô ta vào trận pháp.
Khi màn đêm buông xuống, tôi vẫn chưa nghĩ ra kế hoạch nào. Chỉ biết đợi thời cơ đến đâu thì tính đến đó.
Gần nửa đêm, Tần Thư Vũ rời khỏi nhà.
Cô ấy vác theo một bao tải lớn, bên trong dường như chứa một người.
Nhưng kỳ lạ là, dù vác đồ nặng như vậy, cô ấy vẫn bước đi rất nhẹ nhàng, nhanh nhẹn.
Tôi theo sau cô ấy, suýt chút nữa bị bỏ lại. Cuối cùng, cô ấy dẫn tôi đến bến tàu.
Ở đó, có một chiếc thuyền đang neo đậu, điều này đi ngược với quy định trong làng:
Nếu không có giấy phép của trưởng làng, không ai được phép sử dụng thuyền.
Tôi trốn trong bụi cỏ, nhìn cô ấy đặt bao tải lên thuyền và nói chuyện với người lái thuyền.