Bào Ngư - Chương 4
Không rõ họ nói gì, nhưng người lái thuyền không ngừng gật đầu.
Sau đó, cô ấy nhét thứ gì đó vào bao tải, rồi thuyền rời đi.
Khi Tần Thư Vũ quay lại, tôi quyết định hành động:
“Tần Thư Vũ, cô đi đâu vậy? Tôi tìm cô mãi! Về nhanh đi, ở nhà đang có rất nhiều người đến gây chuyện, nói bào ngư của cô có vấn đề!”
Tôi giả vờ lo lắng, kéo tay cô ấy và đi theo con đường dẫn đến trận pháp.
Cô ấy không hề nghi ngờ, để tôi dẫn đường. Khi gần đến trận pháp, tôi chợt cảm thấy bồn chồn.
Không hiểu sao, sự lo lắng của tôi không đến từ việc sợ cô ta, mà từ một cảm giác khác.
“Sao cậu không đi nữa?” cô ấy hỏi, ánh mắt tò mò nhìn tôi.
Tôi ấp úng:
“Không… không sao, chỉ là mệt quá nên muốn nghỉ một chút.”
Cô ấy cười nhẹ, nói với giọng dịu dàng:
“Vậy thì không cần vội. Chuyện bào ngư, tôi sẽ tự xử lý.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy cười.
Nụ cười đẹp đến lạ, với hai lúm đồng tiền nhỏ trên má.
Trong khoảnh khắc, tôi cảm thấy cô ấy trông rất quen thuộc. Nhưng rồi tôi nhớ ra mục đích của mình và tiếp tục dẫn cô ấy đến trận pháp.
Khi bước vào trận pháp, thầy mo ra hiệu cho tôi ra tay.
Tôi rút dao ra, bàn tay run rẩy.
Sau một lúc do dự, tôi cắn răng đâm về phía cô ấy.
Không ngờ, mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi. Cô ấy không hề né tránh, để mặc lưỡi dao cắm vào người mình.
Thầy mo bước ra từ bụi cỏ, sẵn sàng thực hiện nghi thức khống chế cô ấy.
9.
Bà ta bắt đầu kích hoạt trận pháp.
Tay cầm một lá bùa vàng, miệng không ngừng niệm chú.
Chỉ trong chớp mắt, gió mạnh đã nổi lên xung quanh. Cùng lúc đó, Tần Thư Vũ ôm đầu ngã xuống đất.
Thấy Tần Thư Vũ ngã gục, thầy mo cầm một cuộn dây thừng bước tới gần.
“Hahaha, dù ngươi có là quỷ vật lợi hại đến đâu, chỉ cần bị thanh Đao Trấn Hồn này đâm trúng, thì cũng không thể chạy thoát!”
Bà ta cười một cách điên loạn, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ trước đó.
“Ta còn phải cảm ơn ngươi nữa. Mặc dù ta không biết ngươi muốn tuổi thọ của những người đó để làm gì, nhưng nhờ có ngươi, ta mới có thể ngồi hưởng lợi một cách dễ dàng.”
Tôi ngơ ngác nhìn thầy mo, không hiểu lời bà ta nói. Ngồi hưởng lợi là sao?
Có lẽ bà ta cũng nhìn thấy vẻ khó hiểu của tôi, liền cười lớn và giải thích:
“Hahaha, cậu nhìn ta bằng ánh mắt đó là sao? Ta không lừa cậu. Ta làm vậy thực sự là để cứu mạng toàn bộ dân làng mà, chỉ là đem mạng sống của các ngươi chuyển sang cho ta thôi. Như vậy chẳng phải cũng là cứu mạng các người sao?”
Đến nước này rồi, dù có ngốc đến đâu tôi cũng hiểu được ý của bà ta.
Ngay từ đầu, bà ta đã lừa tôi. Bà ta muốn mượn tay tôi để tiêu diệt Tần Thư Vũ, sau đó dùng những bào ngư đã hấp thụ tuổi thọ con người để phục vụ mục đích của mình.
Đúng là một kế hoạch quá hoàn hảo.
Nhìn bà ta cầm dây thừng từng bước tiến đến gần Tần Thư Vũ, lòng tôi cũng thót lên từng cơn.
Khi bà ta cúi người định trói Tần Thư Vũ bằng dây thừng, thì bất ngờ Tần Thư Vũ rút thanh Đao Trấn Hồn đang cắm trên người mình, đâm thẳng vào thầy mo.
Chỉ thấy toàn thân cô ấy bốc khói xanh, tốc độ nhanh đến mức tôi không kịp nhìn rõ cách thanh đao cắm vào người thầy mo.
Thanh Đao Trấn Hồn đâm chính xác ngay vị trí tim của bà ta.
Bà thầy mo trừng to mắt, gắt gao nhìn Tần Thư Vũ.
“Ngươi… hóa ra là… Quỷ Nhiếp Thanh!”
Mấy chữ này được thốt ra một cách khó khăn từ miệng bà ta.
Từ vẻ mặt kinh hoàng của bà ta, có thể thấy bà ta đã bị thân phận thật sự của Tần Thư Vũ dọa sợ.
Đáng tiếc là đến lúc chết, bà ta cũng không hiểu chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Thầy mo ngã xuống đất, Tần Thư Vũ đứng dậy từ dưới đất.
Cô ấy ung dung phủi bụi trên người mình, mỉm cười nói với tôi:
“Cậu rất thông minh, là ta đã xem thường cậu. Ta còn sợ rằng nếu nói cho cậu biết thân phận thật sự của ta, cậu sẽ sợ hãi. Hóa ra là ta đã nghĩ nhiều rồi.”
Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt như thể rất hài lòng.
Tôi cúi đầu, không nói gì. Mọi chuyện vừa xảy ra quá nhanh.
Nhìn thầy mo nằm bất động trên mặt đất, nỗi sợ trong lòng tôi mới dần tan biến.
“Đừng bận tâm đến bà ta nữa. Bà ta đã chết hoàn toàn rồi. Người sống mà bị thanh Đao Trấn Hồn đâm trúng, thì linh hồn sẽ tan biến ngay lập tức, không còn cơ hội đầu thai. Đây cũng coi như báo ứng của bà ta.”
Nghe cô ấy nói thầy mo không còn cơ hội đầu thai, tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm.
“Đi thôi, dẫn ta đến mộ mẹ cậu.”
Tần Thư Vũ vẫy tay với tôi, ra hiệu dẫn đường.
Tôi dựa theo ký ức mơ hồ đưa cô ấy đến mộ mẹ mình. Mộ mẹ tôi đã sụp xuống, gần như không còn thấy rõ nữa.
Tần Thư Vũ quỳ sụp xuống trước mộ, gào khóc thảm thiết.
“Chị ơi, em đến muộn rồi…”
Cô ấy úp mặt lên nấm mộ, khóc nức nở đến mức xé lòng.
Vừa khóc, cô ấy vừa bắt đầu dùng tay bới đất lên.
Tôi không hiểu cô ấy muốn làm gì, chỉ biết rằng hành động đào mộ là sự bất kính với người đã khuất.
“Mẹ tôi đã mất nhiều năm rồi, dù cô có đào lên thì cũng chỉ còn lại một bộ xương khô. Cô làm vậy chỉ khiến mẹ tôi không được yên nghỉ thôi!”
Dù tôi khuyên ngăn thế nào, cô ấy cũng không thèm để ý đến tôi. Cho đến khi cô ấy bới tung ngôi mộ, để lộ ra bộ xương đã mục nát bên trong, cô ấy cẩn thận bế lấy bộ xương ấy.
“Cậu có biết không? Mẹ cậu đối xử với tôi rất tốt…”
Cô ấy bắt đầu bình thản kể lại những chuyện giữa mình và mẹ tôi trong quá khứ.
Từ lúc họ sinh ra, cùng lớn lên, rồi chia xa, cho đến ngày hôm nay…
Tôi đứng lặng yên một bên lắng nghe. Cô ấy kể bao lâu, tôi nghe bấy lâu.
Nghe xong câu chuyện, cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao cô ấy lại ra tay với những người trong làng…
Phiên ngoại
Thật ra lúc đầu, tôi rất tin lời thầy mo.
Tôi cũng thật lòng muốn giúp bà ta tiêu diệt Tần Thư Vũ.
Cho đến khi tôi nhìn thấy thứ mà Tần Thư Vũ nhét vào bao tải kia.
Lúc đó, tôi bắt đầu nghi ngờ rằng việc mình làm có đúng hay không.
Thứ trong bao tải đó, đúng là người.
Hơn nữa, đó lại là một người bạn rất thân của tôi.
Khi cô ấy nhét đồ vào bao tải, tôi đã nhìn thấy một cánh tay thò ra. Trên cổ tay ấy có một chiếc vòng cỏ bện.
Chiếc vòng cỏ đó là quà tôi tặng cho người bạn thân từ nhỏ của mình. Vậy nên tôi hiểu rằng, trong bao tải chính là bạn thân tôi.
Nhưng tôi cũng tận mắt thấy Tần Thư Vũ đưa cho bạn tôi một xấp tiền. Rõ ràng, bàn tay trong bao tải đã nhận lấy số tiền đó. Thậm chí, tôi còn nghe thấy bạn tôi nói lời cảm ơn với Tần Thư Vũ.
Từ khoảnh khắc đó, tôi bắt đầu nghi ngờ những lời thầy mo nói.
Dù tôi vẫn chưa hiểu rõ Tần Thư Vũ đang làm gì, nhưng tôi biết chắc rằng, cô ấy không có ý định hại bạn tôi.
Lòng tôi bắt đầu dao động. Tôi không còn chắc chắn rằng mình có nên dẫn cô ấy vào trận pháp nữa hay không.
Khi chúng tôi sắp bước đến gần khu vực trận pháp, tôi càng do dự.
Đến lúc cô ấy quay sang, mỉm cười với tôi.
Chính nụ cười đó đã đánh thức ký ức sâu thẳm trong tôi.
Những ký ức như những thước phim dần hiện lên trong đầu.
Tôi chợt nhớ ra.
Mẹ tôi cũng họ Tần.
Bà tên là Tần Thư Tuyết.
Ban đầu, rất ít người gọi tên mẹ tôi.
Có lẽ vì họ không biết tên thật của bà, hoặc họ đơn giản là không quan tâm.
Họ chỉ gọi mẹ tôi là nàng dâu nhà họ Vương. Lâu dần, mẹ tôi trở thành một người không tên.