Bào Ngư - Chương 5
Thực ra, tôi cũng không biết tên thật của mẹ mình cho đến khi bà sắp qua đời.
Bà nói với tôi rằng bà tên là Tần Thư Tuyết, và lặp đi lặp lại lời dặn:
“Nếu một ngày nào đó có người phụ nữ tên Tần Thư Vũ tìm đến, con nhất định phải đuổi cô ta ra khỏi làng chài. Nơi này là một nơi ăn thịt người, không để lại cả xương.”
Dặn dò xong, mẹ tôi trút hơi thở cuối cùng.
Bà ra đi rất thảm, bị cha tôi đánh đến chết. Lúc qua đời, trên người bà không còn chỗ nào lành lặn.
Tôi luôn khiếp sợ khi nhớ lại ký ức này.
Nỗi sợ khiến tôi cố gắng quên đi, và theo thời gian, tôi gần như đã quên mất đoạn ký ức đó.
Tôi chỉ nhớ rằng mình từng có một người mẹ, nhưng lại quên cả dáng vẻ lẫn tên gọi của bà.
Nếu không có Tần Thư Vũ, có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhớ lại.
Cùng với ký ức về mẹ, tôi cũng nhớ lại những chuyện liên quan đến thầy mo.
Khi mẹ sắp mất, tôi đã tìm đến bà ta cầu xin giúp đỡ. Nhưng bà ta lừa tôi, nói rằng không thể cứu mẹ.
Vừa ra khỏi nhà bà ta, tôi nghe thấy bà ta nói với người khác:
“Loại phụ nữ bị bắt cóc như bà ta chết rồi thì chết, chẳng đáng giá. Mất một người thì đi bắt một người khác là xong.”
Nghĩ đến tất cả những chuyện này, tôi kìm nén cơn giận, vẫn đưa Tần Thư Vũ vào trận pháp.
Tôi hiểu rằng, nếu không trừ khử thầy mo, chẳng ai có thể yên ổn.
Khi tôi dùng Đao Trấn Hồn đâm Tần Thư Vũ, thực ra lưỡi dao chỉ chạm vào áo cô ấy.
Thầy mo không ngờ tôi sẽ tương kế tựu kế, nên dễ dàng rơi vào bẫy của chúng tôi.
Sau đó, Tần Thư Vũ kể tôi nghe câu chuyện giữa cô ấy và mẹ.
Hóa ra cô ấy là em gái của mẹ tôi.
Cha mẹ mất sớm, hai chị em nương tựa vào nhau mà sống. Mẹ tôi yêu thương cô ấy, đảm nhận trách nhiệm chăm sóc em gái từ khi còn nhỏ. Nhưng rồi mẹ tôi đột ngột mất tích, không để lại dấu vết.
Cô ấy tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy mẹ tôi.
Trong một lần tìm kiếm, cô ấy không may rơi xuống sông và chết đuối. Sau khi chết, oán niệm của cô ấy quá sâu, biến thành thực thể. Để tìm mẹ tôi, dù hóa thành quỷ, cô ấy cũng không từ bỏ.
Cô ấy bắt đầu tu luyện ngày đêm, cuối cùng trở thành Quỷ Nhiếp Thanh – một loại quỷ vượt xa khái niệm thông thường, pháp lực cực kỳ cao cường.
Cô ấy không chỉ có thể hóa thành người mà còn xuất hiện vào ban ngày, không sợ ánh sáng mặt trời.
Với sức mạnh đó, việc tìm mẹ tôi trở nên dễ dàng.
Nhưng đáng tiếc, cô ấy vẫn đến muộn.
Mẹ tôi đã qua đời nhiều năm, không thể hồi sinh.
Dù vậy, cô ấy không cam lòng từ bỏ.
Cô ấy đã dụ dỗ cha tôi, nói rằng nuôi bào ngư sẽ kiếm được tiền. Nhưng thực ra, cô ấy đã làm phép lên bào ngư.
Loại bào ngư này tạo ra ảo giác:
Những người lương thiện sẽ cảm thấy mùi của nó rất tanh, khó chịu.
Nhưng những kẻ đã làm nhiều việc ác lại thấy bào ngư cực kỳ thơm ngon.
Bất cứ ai ăn bào ngư sẽ bị nó hút đi tuổi thọ, và cô ấy thu thập tuổi thọ đó để cố gắng hồi sinh mẹ tôi.
Mỗi ngày, cô ấy đều truyền pháp lực vào bào ngư, khiến mình suy yếu dần.
Để bù đắp, cô ấy phải hấp thụ rất nhiều năng lượng từ nhang khói.
Tất cả những việc cô ấy làm không chỉ để hồi sinh mẹ tôi mà còn để cứu những người phụ nữ bị bắt cóc trong làng.
Cô ấy nghĩ ra cách: Đàn ông muốn mua bào ngư thì phải dùng phụ nữ để đổi.
Những người đàn ông bị bào ngư mê hoặc đến mức sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
Cô ấy âm thầm giúp những người phụ nữ đó trốn khỏi làng, thậm chí đưa tiền để họ bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng cuối cùng, dù cố gắng đến đâu, cô ấy cũng không thể hồi sinh mẹ tôi, vì mẹ tôi đã chuyển kiếp.
Tôi khuyên cô ấy dùng tuổi thọ thu thập được để tự hồi sinh.
Nhưng cô ấy từ chối.
Cô ấy nói:
“Ta đã tìm được chị, cũng thay chị báo thù. Nguyện vọng đời này của ta đã hoàn thành. Số tuổi thọ này, hãy để lại cho những người xứng đáng.”
Sau đó, cô ấy đưa tôi rời khỏi làng chài và trở lại bên mộ mẹ.
Cô ấy nói rằng mình không thể đầu thai, nên sẽ ở lại đây để bầu bạn với bà.
Tuy nhiên, cô ấy còn nói:
“Thật ra, thứ hấp dẫn Quỷ Nhiếp Thanh nhất chính là những kẻ đã làm vô số việc xấu, đặc biệt là những kẻ trên tay vấy máu người. Những người như vậy rất dễ gặp phải Quỷ Nhiếp Thanh. Vậy nên, sau này cháu nhất định không được làm chuyện xấu đâu nhé…”
_Hết_