Báo Ứng Của Em Dâu - Chương 2
03
Hôm đó đúng cuối tuần, tôi đang định đi xem nhà thì nhận được cuộc gọi của mẹ.
Bà bên kia cuống đến mức giọng cũng biến dạng:
“Tân Dao à, con mau về nhà một chuyến, có chuyện rồi! Tào Đình cứ đòi đi phá thai, con về khuyên nó nhanh lên.”
Câu này đúng là bất ngờ thật.
Bộ dạng cô ta một mực quyết sinh “rồng con” vẫn còn in rõ trong đầu tôi, giờ sao lại đòi phá thai?
Chẳng lẽ là khám thai phát hiện có vấn đề?
Tuy tôi chẳng muốn quản chuyện của cô ta, nhưng cái trò vui này thì nhất định phải xem cho rõ.
Tôi vội vàng chạy về, vừa bước vào cửa thì thấy ngay cảnh Tào Đình đang chỉ vào mặt Vương Hồng Lượng mà chửi xối xả:
“Anh còn có lương tâm không vậy? Bà đây vừa ra cữ đã liều mình sinh con trai cho anh, mà anh lại sau lưng tôi tán tỉnh mấy con livestream? Anh còn là người à?!”
Ra là vậy.
Thấy tôi về, Tào Đình chẳng buồn để tâm đến ân oán trước đó, lập tức kéo tay tôi khóc rống lên:
“Chị! Chị nói thử xem Hồng Lượng có quá đáng không? Đứa này em không sinh nữa đâu!”
Câu đó thì tôi không tin, nhưng ba mẹ và Vương Hồng Lượng lại tin sái cổ.
Hồng Lượng nhìn Tào Đình đầy hối hận:
“Vợ à, anh xin lỗi, anh sai rồi! Nhưng anh chỉ buồn quá nên mới nói chuyện chơi với họ, chứ không hề có ý phản bội em. Em tha cho anh lần này đi, anh hứa sẽ không có lần sau.”
Tào Đình tức giận mắng:
“Giờ anh dám tán tỉnh mấy con đó, thì lần sau không khéo anh còn lên giường với chúng nó! Đã vậy thì bảo mấy con đó sinh con cho anh đi!”
Thấy Tào Đình diễn cũng khá đạt rồi, tôi lên tiếng dứt điểm:
“Thôi được rồi, hai người cãi tới lui có ích gì. Nói đi, cô tính sao, định giải quyết thế nào?”
Nghe vậy, quả nhiên Tào Đình nắm ngay cơ hội:
“Em thấy… đàn ông có tiền là sinh tật. Cho nên từ giờ Hồng Lượng phải đưa hết lương cho em giữ. Dù sao lúc trước cũng nói rồi, chỉ cần em sinh được con trai thì lương do em quản, giờ chỉ là thực hiện sớm mấy tháng thôi.”
Câu này mà cũng tin thì Tào Đình đúng là ngây thơ.
Nếu Hồng Lượng thật sự định giao tiền cho cô ta giữ, thì dù cô ta có sinh con trai hay không, nó cũng sẽ đưa.
Còn nếu từ đầu đã muốn giữ chặt tiền, thì dẫu có sinh cho một đội bóng, nó cũng chẳng buông tay.
Quả nhiên, nghe xong, sắc mặt Hồng Lượng thay đổi ngay:
“Nhưng làm sao biết được đứa trong bụng là trai hay gái? Nhỡ lại là con gái thì sao?”
Nghe vậy, tôi trầm giọng:
“Con gái thì sao? Em tưởng con gái như chị đây thua kém cái thằng con trai như em chắc?”
Một câu khiến Hồng Lượng câm nín.
Tào Đình thấy thế như tìm được chỗ dựa:
“Đúng rồi! Con gái thì sao chứ? Bây giờ người ta đề cao bình đẳng giới đó! Cho nên mau giao lương đây, nếu không em không sinh nữa đâu!”
Tôi nhìn cô ta, cười như không cười:
“Được thôi, vậy cô khỏi sinh đi.”
Tào Đình sững lại:
“Chị… chị nói gì cơ?”
“Không có gì cả. Ý tôi là nếu cô không muốn sinh thì đừng sinh. Dù sao tiền của em trai tôi cũng chẳng đến tay cô đâu. Nhà mẹ đẻ cô nghèo rớt mồng tơi, còn có em trai chưa lấy vợ, ai biết cô cầm tiền là lo cho nhà họ Vương hay là đổ vào nhà họ Tào?”
Tôi nói vậy một là vì những gì cô ta làm khiến tôi bực, không muốn để cô ta đạt được ý đồ.
Hai là cố ý chọc giận cô ta.
Nếu cô ta thật sự vì thế mà phá thai, có khi lại là chuyện tốt cho chính cô ta.
Dù sao vừa sinh mổ xong đã mang thai thì chẳng phải trò đùa.
Nhẹ thì hỏng tử cung, nặng thì mất mạng.
Quả nhiên, Tào Đình nghe xong càng giận dữ:
“Hay quá ha, cả nhà mấy người bắt nạt tôi đúng không? Vậy tôi đi phá thai luôn!”
Mẹ tôi vội vàng kéo cô ta lại, đồng thời quay sang chỉ vào mặt tôi mà mắng:
“Mẹ gọi con về là để khuyên nó, chứ không phải để châm dầu vào lửa!”
Nhưng Hồng Lượng thì lại giở mặt luôn:
“Mẹ đừng kéo! Để cô ta đi đi! Cô ta mà dám phá thai, tôi liền ly hôn! Ly rồi thì tôi cũng không cần Bình Bình! Một bà mẹ đơn thân, ai còn dám lấy? Còn tôi, với điều kiện của tôi, có tái hôn cũng chẳng thiếu lựa chọn đâu!”
Tôi vốn đã biết em trai mình nhìn ngoài có vẻ đàng hoàng, nhưng bên trong thì tồi tệ.
Chỉ không ngờ lại tệ tới mức này.
Còn Tào Đình, rõ ràng là bị nắm đúng chỗ yếu.
Thế là một màn kịch ầm ĩ, cuối cùng cũng kết thúc trong mơ hồ.
Thật sự, chẳng có gì thú vị.
Chỉ là… chuyện thú vị thì sắp đến rồi.
04
Nửa tháng sau, tôi vừa ổn định được chỗ ở ở căn hộ thuê, mẹ tôi đã gọi điện bảo tôi về nhà ăn cơm.
Bà vui như mở cờ trong bụng:
“Hôm nay mẹ dẫn Tào Đình đến viện tư khám thai bằng siêu âm. Đúng là con trai đó! Ba con mừng đến phát điên rồi. Tối về ăn cơm nha, cả nhà mình ăn mừng.”
Tôi chẳng hứng thú: “Mọi người ăn mừng thì cứ ăn. Con không về đâu.”
“Cái con bé này, nói gì kỳ vậy. Mẹ biết trong lòng con không thoải mái, nhưng Tào Đình giờ đang mang cháu đích tôn của cả nhà, nên mình cũng phải nhường nhịn nó một chút. Con yên tâm, đợi nó sinh xong, mẹ sẽ xử lý nó cho con. Nó là người ngoài, chẳng lẽ lại thật sự chia rẽ được tình cảm mẹ con mình?”
Câu này nghe xong, tôi lạnh cả sống lưng.
Không biết nếu Tào Đình mà nghe được, thì sẽ cảm thấy thế nào?
Lại nhớ đến mấy bài báo tôi từng đọc về hậu quả khi mang thai ngay sau sinh mổ, lòng tôi càng thêm khó chịu.
Nhưng sự lo lắng của tôi, Tào Đình đâu có cần.
Vậy nên, tôi dứt khoát gạt luôn cái chút không nỡ còn sót lại.
Đã là con đường cô ta chọn, thì cứ để cô ta đi đến cùng.
Tôi cúp máy, không quay về ăn cơm.
Dù Tào Đình có mang thai con trai hay con gái, cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Với tâm thái đó, tôi sống những ngày tháng của riêng mình một cách bình thản.
Thời gian trôi qua, bụng của Tào Đình cũng dần to lên.
Nhưng ngày yên ổn chẳng kéo dài.
Vì vết sẹo ở tử cung cô ta chưa lành hẳn, nên đến tháng thứ bảy, cô ta bỗng nhiên bị xuất huyết nặng, khiến cả nhà hoảng loạn.
05
Tối hôm đó, tôi vừa tan làm thì nhận được cuộc gọi đầy hoảng loạn của mẹ.
“Tân Dao, con mau đến bệnh viện Nhất Thành, Tào Đình bị xuất huyết nghiêm trọng! Em con vẫn chưa về, ba con thì đi câu cá rồi, mẹ… mẹ…”
Nghe đến đây, lòng tôi trùng xuống, vội vã bắt taxi lao thẳng đến bệnh viện.
Nhưng điều tôi lo nhất, cuối cùng vẫn xảy ra.
Lúc tôi đến nơi, Tào Đình đã được đẩy vào phòng cấp cứu.
Chẳng bao lâu, một bác sĩ gọi lớn:
“Người nhà của Tào Đình đâu? Ai là người nhà bệnh nhân?”
Tôi lập tức bước lên:
“Chúng tôi là người nhà của Tào Đình.”
Bác sĩ nghiêm mặt, giọng khó chịu:
“Gia đình mấy người bị gì vậy? Sản phụ vừa mới sinh mổ đã để mang thai lại! Bây giờ tử cung cô ấy đã vỡ, xuất huyết nghiêm trọng, đã bất tỉnh, thai nhi không giữ được. Giải pháp duy nhất là cắt bỏ tử cung rồi truyền máu, có thể còn cứu được người mẹ. Mọi người mau ký tên đi!”
Nghe đến đây, mẹ tôi trợn mắt, không thể tin nổi:
“Không… không thể nào! Sao lại không giữ được con? Đó là cháu đích tôn đầu tiên của nhà họ Vương đó! Chắc là do mấy người không tận tâm! Mấy người cố ý moi tiền chứ gì?!”
Câu nói này lập tức khiến xung quanh xì xào bàn tán.
“Trời ạ, cái nhà này thật độc ác, con dâu vừa hết cữ đã bắt mang thai lại, coi người ta là gì chứ?!”
“Đúng rồi, còn vừa mới sinh mổ nữa, tội nghiệp thật!”
May mà bác sĩ không đôi co với mẹ tôi, chỉ thúc giục ký tên cho kịp.
Nhưng mẹ tôi thì sống chết không chịu ký:
“Cắt tử cung rồi sau này lấy gì sinh cháu cho tôi? Tôi không đồng ý!”
Bác sĩ gấp gáp quát lên:
“Bà cụ này sao kỳ vậy?! Con dâu bà đang thập tử nhất sinh mà bà chỉ lo cháu trai?”
Nói rồi, ông bác sĩ quay sang nhìn tôi:
“Cô là gì của sản phụ? Có phải người thân trực hệ không? Nếu được thì cô ký đi!”
Nghe đến đây, tôi lập tức lùi lại ba bước:
“Tôi chỉ là chị chồng, không có quan hệ huyết thống. Tôi không ký được.”
Bác sĩ càng thêm sốt ruột:
“Vậy cô khuyên mẹ cô đi. Nếu không phẫu thuật kịp thời, em dâu cô có thể mất mạng!”
Nếu là trước đây, chẳng cần bác sĩ nói, tôi đã khuyên mẹ ký rồi.
Dù mẹ không chịu, tôi cũng sẽ giành bút mà ký thay.
Cùng lắm thì tôi gánh trách nhiệm cũng được.
Nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra, tôi sẽ không ngu ngốc như trước nữa.
Lỡ đâu tôi khuyên mẹ ký thật, đến lúc Tào Đình tỉnh lại, cô ta quay sang đổ lỗi thì sao?
Cô ta không dám trách mẹ tôi, rất có thể sẽ trút hết tội lên đầu tôi – người đã “ra mặt” ký tên khiến cô ta mất đi tử cung.
Vậy nên tôi chỉ cười gượng với bác sĩ:
“Trong nhà, tôi nói không ai nghe. Tôi cũng khuyên không nổi mẹ tôi.”