Báo Ứng Của Em Dâu - Chương 3
May thay, Vương Hồng Lượng sau khi biết chuyện liền chạy tới bệnh viện.
Sau khi nắm được toàn bộ tình hình, đúng như tôi đoán, nó lập tức đứng về phía mẹ tôi.
“Cắt tử cung là sao? Nếu mấy người cắt của cô ấy, sau này cô ấy lấy gì sinh con trai cho tôi?! Tôi không đồng ý! Các người phải giữ lại tử cung cho vợ tôi! Nếu không, tôi kiện bệnh viện tới cùng!”
Đúng lúc bầu không khí đang căng như dây đàn, một y tá từ phòng cấp cứu chạy ra, vẻ mặt phấn khởi:
“Bác sĩ Lý, sản phụ vừa tỉnh lại! Tuy máu vẫn chưa cầm được, nhưng cô ấy có thể tự ký tên!”
Nghe xong, tôi không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mẹ tôi và Hồng Lượng thì không còn bình tĩnh nổi.
Vừa nghe tin, họ liền lao về phía phòng cấp cứu như muốn xông vào.
Dĩ nhiên, bị nhân viên y tế ngăn lại, không ai lọt vào được.
Hồng Lượng đứng ngoài hét lớn:
“Tào Đình! Anh không cho em ký đâu, nghe chưa?! Nếu em mà không còn tử cung, anh ly hôn ngay lập tức!”
Nhưng cho dù gào đến khản giọng, cũng không thắng nổi bản năng sinh tồn của Tào Đình.
Ca phẫu thuật nhanh chóng kết thúc.
Tào Đình giữ được mạng, nhưng tử cung thì không.
Vương Hồng Lượng nghe xong, mặt lạnh như tiền, không thèm liếc nhìn Tào Đình lấy một cái, quay lưng bỏ đi.
Một người chồng còn chẳng thương vợ, tôi càng không đời nào đi đóng vai thánh mẫu.
Dù vậy, Tào Đình hồi phục khá nhanh, chẳng bao lâu đã được xuất viện.
Hôm cô ta xuất viện, gọi điện cho tôi.
Nói rằng ba mẹ tôi và Vương Hồng Lượng đều mặc kệ cô ta, đến viện phí cũng không chịu thanh toán.
Muốn ra viện thì phải trả đủ khoản viện phí còn thiếu, hy vọng tôi có thể chuyển khoản giúp một ít.
Nghe đến đó, tôi thấy nực cười hết chỗ nói.
Trước kia tôi lo cho cô ta, nghĩ đến sức khỏe mà khuyên can, cô ta không biết ơn thì thôi, còn quay ngoắt lại, để cả nhà dồn tôi vào góc tường.
Giờ thì người bị dồn là cô ta, vậy mà còn có mặt gọi điện nhờ tôi giúp?
Tôi không phải kẻ nhỏ nhen, nhưng tôi chưa bao giờ làm thánh mẫu.
Nên tôi từ chối thẳng.
Còn chuyện cô ta làm sao ra viện được ư?
Liên quan gì đến tôi?
06
Sau khi Tào Đình trở về nhà, em tôi vì giận chuyện cô ta ký giấy cắt tử cung nên dứt khoát không cho vào cửa.
Kết quả, ngay giây tiếp theo, Tào Đình gọi luôn cảnh sát, nhờ bên đó hòa giải mới có thể thuận lợi bước chân vào nhà.
Cô ta cũng muốn hàn gắn với em tôi, nhưng dù nói gì đi nữa, em tôi chỉ nói đúng một câu: ly hôn.
Hơn nữa còn tuyên bố sẽ đuổi cô ta đi tay trắng, ngay cả Bình Bình cũng không nhận nuôi.
Nhưng nó quên mất một chuyện: Tào Đình mới sinh chưa đầy một năm, hiện đang trong thời kỳ cho con bú.
Theo quy định của Luật hôn nhân, nếu không có sự đồng ý của bên nữ thì trong giai đoạn này không thể ly hôn.
Bị luật pháp trói buộc, Vương Hồng Lượng đành bất mãn nhưng chẳng thể làm gì. Thế là hắn càng không kiêng nể gì, công khai tán tỉnh mấy cô livestream.
Trước kia còn lén lút cầm điện thoại nói chuyện, giờ thì ung dung chat thả thính trước mặt vợ.
Không chỉ vậy, hắn còn thường xuyên viện cớ đi công tác, làm thêm giờ để qua đêm không về nhà.
Tào Đình cãi cũng cãi rồi, đánh cũng đánh rồi, mà Hồng Lượng vẫn cứ trơ trơ, không thay đổi.
Sau đó, có một lần tôi ghé nhà lấy đồ thì tình cờ gặp Tào Đình.
Trước kia, dù nhỏ hơn tôi vài tuổi, lại từng sinh con, nhưng nhan sắc cô ta vẫn còn giữ được phần thanh tú.
Thế mà sau ngần ấy chuyện, đôi mắt từng ánh lên nét khôn khéo kia đã hoàn toàn tắt lửa, trông mệt mỏi đến rệu rã.
Tôi từng nghĩ cô ta sẽ cứ thế mà sống lặng lẽ qua ngày…
Nhưng không, Tào Đình lại bất ngờ vùng lên phản kháng – dữ dội đến mức không ai ngờ tới.
07
Một ngày nọ, khi Vương Hồng Lượng trắng trợn dắt bồ nhí về nhà, còn để cô ta ngang nhiên khiêu khích trước mặt vợ, Tào Đình vẫn tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép, cố lấy lòng cả hắn lẫn tình nhân của hắn.
Nhưng đến đêm hôm đó, khi mọi người đã say giấc, cô ta lặng lẽ lấy ra một chiếc kéo làm vườn – sắc bén vô cùng – rồi thiến Vương Hồng Lượng một cách gọn ghẽ.
Tôi không tận mắt chứng kiến, nhưng nghe hàng xóm kể lại:
Họ đang ngủ thì bị một tiếng hét thê thảm xé toạc màn đêm làm cho choàng tỉnh.
Tiếp đó là cảnh xe cấp cứu chạy vào khu nhà, đưa Hồng Lượng đi trong tình trạng… hạ thể bê bết máu, nhìn qua mà rợn người.
Tôi biết chuyện vào ngày hôm sau.
Khi tôi đến bệnh viện, ba mẹ đã lo đến bạc cả tóc.
Vừa thấy tôi, mẹ tôi liền nghiến răng mắng chửi:
“Con tiện nhân đó, nó dám làm thế với thằng Lượng, quá độc ác!”
Ba tôi thì giận đến bốc khói:
“Phải báo công an! Nhất định phải kiện chết nó! Cái con đàn bà khốn kiếp đó, làm nhà họ Vương tuyệt tử tuyệt tôn!”
Tôi thở dài:
“Thế Bình Bình không phải là con cháu họ Vương chắc?”
“Con gái thì có ích gì?!”
“…”
Lúc này tôi mới thấy mình đúng là dư hơi khi đến đây.
Nhìn thấy Hồng Lượng nằm thoi thóp trên giường, tôi cũng có đôi chút cảm xúc.
Nhưng nghĩ lại, những chuyện nó làm đều là tự chuốc lấy.
Ngoại tình đã là sai, lại còn không biết che đậy, ngày nào cũng chọc điên vợ mình.
Bây giờ thì hay rồi, gậy ông đập lưng ông.
Về phần Tào Đình, tôi đến đồn công an thăm cô ta.
Khi thấy tôi, mặt cô ta không hề có chút hoảng loạn, trái lại còn nhếch môi cười:
“Ồ, chị đến rồi à. Hồng Lượng chắc không chết chứ?”
Tôi cạn lời:
“Cô nên lo cho bản thân mình trước đi thì hơn.”
Ai ngờ Tào Đình lại đầy đắc ý:
“Tôi á? Tôi không sao đâu. Bây giờ Hồng Lượng mất khả năng sinh con, đồng nghĩa cả đời này chỉ có Bình Bình là con duy nhất. Mà tôi là mẹ Bình Bình, anh ta làm được gì tôi chứ? Hơn nữa, với cái tính ỷ lại của ba mẹ anh ta, nếu tôi ngồi tù thì ai nuôi Bình Bình? Chẳng lẽ bắt Hồng Lượng nghỉ việc về trông con?”
Nói thật, cô ta nói không sai.
Với Hồng Lượng bây giờ, đã không thể tái hôn, giữ lại một người trông con còn thực tế hơn đưa vợ vào tù.
Nhưng tôi thì khẽ cười, nhìn cô ta nửa đùa nửa thật:
“Cô nói đúng, chắc chắn sẽ không sao. Nhưng sau khi trở về, cô biết mình sẽ sống những ngày như thế nào không? Một kẻ như Hồng Lượng, vốn đã không kiềm chế được dục vọng, nay lại bị cô ‘phế’ rồi. Cô nghĩ nó sẽ bỏ qua cho cô sao? Nếu trước đây còn có thể ly hôn, thì giờ nó đã không còn đường lui. Cô còn sống, thì cả đời này nó cũng không buông tha cho cô đâu. Tào Đình, chúc cô may mắn.”
Nghe xong, gương mặt đắc ý của cô ta lập tức sụp đổ, nỗi sợ muộn màng hiện rõ trên nét mặt.
Vì cô ta biết, tôi nói toàn là sự thật.
Phiên ngoại
Sau khi Hồng Lượng xuất viện, Tào Đình cũng được thả về.
Đúng như cô ta nói, Hồng Lượng cần một người vợ để lo việc nhà, nên không truy cứu trách nhiệm.
Nhưng cũng y như tôi dự đoán, nó tuyệt đối không tha cho cô ta.
Hai người sống chung dưới một mái nhà, ngày nào cũng như đang đóng phim hành động.
Thậm chí hàng xóm cũng nắm rõ từng “tập phim” trong nhà họ.
Về sau, Tào Đình không chịu nổi nữa, chủ động đòi ly hôn.
Nhưng Hồng Lượng nhất quyết không chịu ký.
Còn kiện ra tòa ư? Tào Đình làm gì có tiền thuê luật sư.
Cuối cùng, ngay cả phòng em bé mà cô ta cất công trang trí cũng bị Hồng Lượng đập bỏ.
Không hiểu nghĩ gì, nó còn chủ động mời tôi về nhà ở, muốn hàn gắn tình cảm chị em.
Thôi xin.
Tôi không có hứng xem phim võ thuật đâu.
(Hết.)