Bẫy tình - Chương 21
Người quản lý khum lưng, từng cử chỉ hành động đều rất nhã nhặn và lịch sự. Đãi ngộ của người giàu cũng quá tốt rồi!
Hai người vừa bước vào đã bị hương thơm của thức ăn làm cho quyến rũ. Từng món ăn ở đây được bày biện và trang trí rất đẹp mắt, chưa kể nội thất xung quanh cũng rất tinh tế, hệt như một cung điện nguy nga, tuy là khách sạn nhưng lại ấm cúng không khác so với ở nhà là bao.
Sau khi ăn xong, Kiều Hiển Nông dắt Lam Du ra ban công, hai người ngồi trên chiếc ghế dài ngắm hoàng hôn. Nói là ngắm hoàng hôn chứ hắn vừa ôm cô vào lòng vừa tranh thủ làm việc.
“Em biết chơi Roulette không?”
“Em biết, nhưng… một chút thôi!”
“Chúng ta chơi với ông chủ Diệp. Thua anh chịu, thắng em cầm, được không?”
“Được thôi!” – Tiền dâng đến cửa, cô có ngốc mới không lấy.
Trời chiều, gió lộng. Giờ cũng là thời điểm giao hoà giữa ngày và đêm, Các tia sắc vàng bao trùm lấy những toà nhà cao tầng, cả đất trời như chìm đắm bởi một màu vàng cam đẹp động lòng, nó khiến người ta có cảm giác bồi hồi, xao xuyến, rung động, rồi trống trải… bầu trời giờ đây chia làm hai nửa, một nửa dần đen, nửa còn lại thì ngập trong những tia nắng chiều tà yếu ớt.
Thật đẹp, khiến người ta chỉ muốn lưu giữ lại khoảnh khắc này mãi thôi!
Cuối cùng, hoàng hôn buông xuống, nắng chiều tà cũng tắt. Phố đã lên đèn, các toà nhà cao ốc chọc trời lấp lánh trong đèn đêm như những ngôi sao hào nhoáng!
Tại sòng bạc.
Lam Du khoác tay Kiều Hiển Nông bước vào, không khí ở đây nhộn nhịp khó tả, người người cười nói, la hét…
Từ đằng xa, một đám vệ sĩ mặc đồ đen đi tới, hộ tống ông chủ Diệp và con gái.
“Ông chủ Diệp.”
“Ông chủ Kiều, nghe danh đã lâu, nay mới được gặp!”
“Đây là?”
Ủng hộ chúng mình tại лhayho.com
“Cô ấy là Tô Lam Du.”
Cả hai đều gật đầu nhẹ thể hiện sự chào hỏi đối phương.
Đột nhiên, có thứ gì đó cứ kéo váy cô mãi, cô giật mình nhìn xuống thì thấy một cô bé rất dễ thương!
“Con à, mau lại đây!”
“Không sao đâu, hai người cứ kí hợp đồng đi, để con bé chơi với em cũng được!”
Tuy không đúng như kế hoạch nhưng có vẻ đây là một cơ hội tốt, vậy thì cứ để mọi việc xảy ra theo tự nhiên đi.
“Cũng được, phiền cô!”
Cô bé chủ động nắm lấy tay Lam Du, kéo cô ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó.
Hai người nói chuyện, cười đùa rất vui vẻ và thoải mái.
“À phải rồi, em là Diệp Ngân Nhi, chị cứ gọi em là Ngân Nhi nhé!”
Lam Du cười rồi gật đầu nhẹ.
Thấp thoáng đằng xa, cô thấy hình bóng quen thuộc. Minh Kỳ vội vàng đi tới rồi ghé sát vào tai cô, thì thầm:
“Lam Du tiểu thư, cô tặng quà cho Ngân Nhi giúp tôi nhé, con gái với nhau nói chuyện sẽ dễ hơn!”
Lông mày cô nhướn lên, hiểu ý.
“Được!”
Nhận được sự đồng ý, Minh Kỳ nhanh chóng rời đi.
Đột nhiên cô cảm thấy khá mất tự nhiên, dường như có thứ gì đó cứ nhìn chằm chằm vào cô. Quay đầu lại thì thấy có hàng chục con ngươi dán thẳng vào người mình, người nào người nấy trong bộ vest đen phẳng phiu, thân thể to gấp đôi cô, trông thật đáng sợ!
Tuy vậy, Lam Du vẫn tự trấn an bản thân, cô kìm nén sự sợ hãi, nụ cười gượng gạo thoáng chốc hiện trên đôi môi đỏ mọng.
“Tặng em, tuy quà không mấy giá trị nhưng…”
Còn chưa kịp nói hết câu, hộp quà trên tay cô đã bị vệ sĩ cướp lấy. Diệp Ngân Nhi trợn tròn mắt khó hiểu, mặt cô bé dần xị ra, phản ứng khó chịu với vệ sĩ, cất lời: