Bẫy tình - Chương 22
“Đó là quà của tôi.”
“Tiểu thư, cô không thể nhận thứ này. Chúng ta phải kiểm tra đã.”
“Anh muốn tôi đuổi việc anh đúng không? Mau, đưa!”
Sắc mặt cô bé kém đi vài phần, mặt lạnh như băng. Từng chữ thốt ra đều nhấn mạnh đến cực điểm.
Tuy rất muốn đưa cho Ngân Nhi, nhưng vệ sĩ thà bị cô ghét còn hơn là bị ông chủ Diệp chém đầu.
Bầu không khí lúc này thật căng thẳng! Đến nỗi không khí tựa như bị bóp nghẹn, làm người ta thở có cảm giác thật nặng nề!
Thấy tình hình có vẻ không ổn, Lam Du xoa dịu bầu không khí.
“Phải đó, Ngân Nhi. Để vệ sĩ kiểm tra quà trước cũng được mà.”
“Nhưng…” -Nét mặt cô bé đượm buồn, đôi mắt cụp xuống.
Từ nhỏ, ông chủ Diệp đã dạy Ngân Nhi. Ở thành phố này, chúng ta không được phép tin ai cả, cho dù là người thân thiết đi chăng nữa! Vì ở nơi nguy hiểm này mà Ngân Nhi được bao bọc rất kỹ, cô bé không có bạn, và đặc biệt luôn bị vệ sĩ theo sát 24/24 giờ. Chính vì sự kìm hãm lâu ngày mà Ngân Nhi cảm thất rất khó chịu và bất mãn!
Nhưng ắt hẳn đây không phải lý do chính mà ông chủ Diệp mới cẩn thận như vậy.
Mẹ cô bé… là một kẻ điên! Cô ta từng hạ độc vào thức ăn của con mình. Từ đó, những đồ ăn, thức uống hay đồ dùng hàng ngày, tất cả đều phải kiểm tra thật kỹ, rồi mới đến tay cô bé.
“Thôi nào, em phải cười lên mới đẹp!” Ngân Nhi bị Lam Du chọc cho cười, trong phút chốc nụ cười như hoa rộ đầu mùa hiện trên môi cô bé.
Bên phía Kiều Hiển Nông.
Sau khi đấu với ông chủ Diệp vài ván, hai người đổi phòng khác để trao đổi về hợp đồng, căn phòng máy lạnh kín đáo, ngoài cửa còn có hai vệ sĩ canh chừng ở ngoài, bất cứ ai cũng không được phép vào trong!
Căn phòng hiện đại chỉ rành riêng cho quý ông, xung quanh tủ kính đựng rượu đắt tiền, không gian một màu đen tuyền cổ điển. Không khí thoang thoảng hơi xì gà cùng làn khói trắng mù mịt mờ ảo.
** Đây là web lậu, vui lòng đọc ở trang Nhayho.čom để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Ông chủ Diệp vừa nghe Kiều Hiển Nông nói về hợp đồng vừa nhâm nhi ly rượu vang trên tay, tâm trạng của cả hai khá thoải mái. Tuy nhiên, có một vấn đề là hợp đồng của Kiều Hiển Nông và Bạch Phong Thần lại giống nhau đến 90%, chỉ khác là Kiều Hiển Nông cho hắn lợi nhuận cao hơn mà thôi. Nhưng cũng chỉ trong thời gian ngắn, nếu về sau sản phẩm được ưa chuộng, Kiều Hiển Nông tăng giá thì chẳng phải hắn không mất gì sao? Thu được cả vốn lẫn lời. Quả nhiên lời đồn không sai, Kiều Hiển Nông ăn nói vô cùng sắc sảo, lại vừa có tài vừa có sắc. Nghe nói ai hợp tác với hắn đều phát đạt!
Hợp đồng của cả hai đều quá hoàn hảo, không thể chê vào đâu được. Gây ra sự lựa chọn khó khăn!
Nếu Kiều Hiển Nông là một doanh nhân thành đạt thì Bạch Phong Thần cũng chẳng hề kém cạnh, hai người họ đều có nhan sắc và trí tuệ hơn người, có thể nói là là ngang hàng với nhau, một chín một mười!
Ông chủ Diệp rơi vào suy nghĩ miên man không lối thoát, mắt hướng về khoảng không xa xăm phía trước, vô thức lắc nhẹ ly rượu vang làm nó sóng sánh, ngón tay gõ nhịp nhịp lên miệng ly. Chỉ thấy vài phút lại đưa điếu xì gà lên miệng rồi sít lấy một hơi thật sâu, làn khói trắng mù mịt theo đó mà phả ra, len lỏi phảng phất khắp căn phòng!
Tấm thềm đỏ thẫm dưới đất hứng trọn những tàn thuốc rơi xuống từ trên cao, đen trắng thoắt ẩn thoắt hiện.
Xung quanh chỉ có tiếng nói của Kiều Hiển Nông cùng tiếng đồng hồ cơ kêu “tích tắc”.
Tiếng kêu không to cũng không nhỏ nhưng đủ để làm người ta cảm thấy bầu không khí nơi đây căng thẳng đến tột độ. Khuôn mặt anh tuấn của hắn vẫn như vậy, lạnh như băng, đôi mắt nam nhân bình thản, phẳng lặng như mặt hồ không chút gợn sóng. Giọng nói ổn định lưu loát, trầm thấp rõ ràng.
Ông chủ Diệp cầm hai bản hợp đồng trên tay, từ từ so sánh, khó khăn cân nhắc chọn lựa.
Liệu ai sẽ là người may mắn được lựa chọn đây?
Câu trả lời sẽ rõ vào ngày mai!
[…]
Sau khi vệ sĩ kiểm tra quà xong thì đưa cho Ngân Nhi, cô bé nhận lấy, mắt mừng sáng rỡ, miệng nhỏ cười thật tươi, nụ cười ấy rạng rỡ và tuyệt đẹp như nắng ban mai!
Món quà là búp bê Barbie phiên bản giới hạn, cô bé mở những ngăn còn lại của hộp, lần lượt thay từng món phụ kiện cho búp bê. Chiếc váy của búp bê được đính kim cương, hột xoàn… dưới ánh đèn màu, chiếc váy trắng lấp lánh dần chuyển thành màu vàng đỏ rực rỡ, trông thật đẹp! Đôi chân nhỏ không ngừng đung đưa thể hiện sự thích thú. Vệ sĩ thấy vậy thì liền đơ người, tiểu thư hay nóng tính và cọc cằn của họ đâu rồi?