Bẫy tình - Chương 27
“Dylan, cậu biết ông ấy không?”
“Biết! Ông ấy là nhà thiết kế nổi tiếng… nhưng làm sao?”
Kiều Hiển Nông rời khỏi ghế, nhàn hạ đứng dựa lưng vào ban công, ánh mắt có chút lơ đãng nhìn về phía người con gái đang say giấc qua cửa kính.
“Đừng nói cậu định giới thiệu tôi cho ông ấy đấy nhé.”.
“Ừm, cậu không thích?”
Diệp Hàn Phong đang bận ôm ấp hai người đẹp cũng phải đứng bật dậy. Từ chất giọng cợt nhả chuyển thành bất ngờ, hai cô hầu rượu bị đẩy ra một cách không thương tình.
Đùa nhau à? Người ta là phù thủy thiết kế, là người được hoàng gia Anh săn lùng và quý trọng, là người mà có tiền cũng chưa chắc gì được sử dụng sản phẩm của ông ấy. Tự nhìn lại chính mình, Diệp Hàn Phong nhất thời cụp mặt xuống, bông đùa:
“Thôi bỏ đi, tôi nghiệp dư như vậy… động gì là hỏng nấy, nói gì hợp tác cùng ông ấy chứ!”
“Không biết, cậu lo mà chuẩn bị đi. Tối mai phải có. Địa chỉ, Minh Kỳ sẽ gửi cho cậu!”
Kiều Hiển Nông biết Diệp Hàn Phong sẽ khước từ nên nói xong liền cúp máy. Đợi hoàn hồn lại thì đã không còn nghe thấy tiếng nói nữa rồi!
“Kiều Hiển Nông! Alo.. alo. Chết tiệt, tên này!”
Tại thành phố T.
Diệp Hàn Phong nhanh chóng bỏ tiền trên bàn rồi thục mạng chạy ra xe, bỏ ngoài tai sự níu kéo của bao nhiêu chân dài.
Mắt Diệp Hàn Phong như tia lửa. Anh phóng xe trên đường cao tốc như một cơn gió để về nhà. Đêm khuya nên đường phố có vẻ vắng, tốc độ cũng dần tăng lên!
Nói là về nhà chứ thật ra anh đến một căn hộ, tuy không to như ở nhà nhưng ít ra cũng thoải mái và tránh được con mắt của cha mình.
Ủng hộ chúng mình tại лhayho.com
Diệp Hàn Phong lấy trong ngăn tủ kính một cái hộp lớn, cần thận lấy ra tờ giấy a bốn cũ đã được cuộn cẩn thận. Từ từ đặt lên bàn rồi mở ra, bên trong tờ giấy vẽ một chiếc đầm dạ hội rất đẹp.
Bản thảo này đã được vẽ rất lâu rồi, chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ để thấy anh đã nỗ lực như thế nào. Từng chi tiết trên bức tranh đều được tô vẽ rất tỉ mỉ cho dù là thứ nhỏ nhất.
Tay nhanh thoăn thoắt cuộn nó lại cẩn thận để sang một bên, Diệp Hàn Phong đến phòng khác để chọn vải.
Vừa bước vào đã nghe mùi đặc trưng, những cuộn vải to đắt tiền được đóng trong thùng lớn hoặc để trong tủ kính, tránh bị ẩm mốc.
Diệp Hàn Phong nhìn vào bản thảo, cân nhắc lựa chọn kỹ loại vải phù hợp với Lam Du.
Kích thước, số đo ba vòng anh đều nắm rõ. Lần đầu gặp Lam Du thì đã nhìn ra rồi!
Trông có vẻ biến thái nhưng thực chất là bệnh nghề nghiệp.
Diệp Hàn Phong nhìn vào bản thảo, cân nhắc lựa chọn kỹ loại vải phù hợp với Lam Du. Kích thước, số đo ba vòng anh đều nắm rõ. Lần đầu gặp Lam Du thì đã nhìn ra rồi! Trông có vẻ biến thái nhưng thực chất là bệnh nghề nghiệp.
Anh trực tiếp dùng kéo cắt thành đường thẳng dài trên tấm vải phẳng phiu rồi ướm thử lên ma nơ canh.
Bên ngoài trời tối đen như mực, thế nhưng căn hộ vẫn cứ sáng như ban ngày. Hình bóng của đèn chùm lờ mờ phản chiếu thân thể cường tráng của người đàn ông tạo thành cái bóng dưới nền đá lạnh lẽo.
Có chút hơi men trong người cùng ý tưởng sẵn có, tay Diệp Hàn Phong nhanh thoăn thoắt sượt qua tấm vải, tiếng máy may cứ hồi lâu lại dừng một chút rồi lại tiếp tục. Như vậy đến tận sáng sớm! Khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện cũng là lúc bộ váy xong được một nửa. Nửa phần thân váy đã được làm xong, giờ chỉ còn lại phần chân váy nữa thôi. Đây cũng là giai đoạn cuối cùng và là quan trọng nhất, điểm nhấn của chiếc váy nằm ở đây, nó đòi hỏi sự cẩn thận khéo léo cùng với sự chuyên nghiệp ở mức cao.
Diệp Hàn Phong lại đi tới đi lui, anh định sẽ làm phần đuôi đơn giản chút, tuy nhiên như thế sẽ chẳng tạo được điểm nhấn nào. Bản thảo sửa đi sửa lại nhiều lần, quyết định cuối cùng sẽ làm xẻ tà đuôi cá để tăng thêm sự quyến rũ cho đôi chân trắng.
Từng giọt mồ hôi cứ như nước mưa thi nhau rơi xuống khuôn mặt tuấn mỹ, làm ướt đẫm hết cả một mảng áo. Khỏi phải nói, không khí nơi đây đặc quánh và căng thẳng tột độ!