Bẫy tình - Chương 28
Tròng mắt người nam nhân vẫn không mất đi sự tập trung, ngược lại còn rất chăm chú. Luôn tranh thủ từng phút một để gấp rút làm xong trong chiều nay.
Đôi mắt nghiêm nghị lâu lâu lại đảo lên nhìn đồng hồ, bất giác than thở:
“Haizzz…”
Một tay đỡ lấy trán lau đi mồ hôi, tay kia vẫn đang đính từng hạt kim ***** *** phía xung quanh chân váy. Cẩn thận từng chút một!
Cuối cùng sau bao nỗ lực vất vả, Diệp Hàn Phong cũng có thể tươi cười trở lại, thở dài một hơi rồi đi về phía cửa sổ. Đôi bàn chân đã không còn cảm giác gì nữa rồi, tê dại và ê buốt.
Anh mở rộng cửa, đón lấy cái nắng nóng của buổi trưa, từng làn gió nóng bỏng phả vào mặt khiến anh tỉnh ngủ ngay lập tức. Tay với lấy hộp thuốc lá trên bàn, châm lửa.
Ngọn lửa phừng lên, đốt cháy điếu thuốc. Tất cả đều được người đàn ông thu vào trong mắt, anh đưa lên miệng rồi rít từng đợt. Làn khói trắng bốc lên, từ từ quyện vào không khí dần biến mất.
Diệp Hàn Phong nhích người sang một bên, quay đầu nhìn về phía chiếc đầm. Tia nắng gắt chiếu thẳng vào chiếc đầm, kim cương phát sáng thành những hạt sáng nhỏ chiếu thẳng xuống nền đất, nó đổi màu thành màu vàng lấp lánh. Thật là một sự kết hợp hoàn hảo, Diệp Hàn Phong thở hắt ra một hơi dài, mắt nhắm lại. Đau rát không thôi!
Nhưng… anh thành công rồi!
Nụ cười dưới ánh nắng sao mà đẹp đến vậy? Nó là nụ cười vui sướng xen lẫn với mệt nhoài. Diệp Hàn Phong dúi đầu thuốc vào cạnh cửa sổ, thẳng tay vứt nó xuống, chân anh khụy xuống dường như đứng không vững. Anh ngồi thụp xuống mặt đất, chân cũng co lại. Đầu gối đã thâm tím vì quỳ quá lâu!
Nụ cười dưới ánh nắng sao mà đẹp đến vậy? Nó là nụ cười vui sướng xen lẫn với mệt nhoài. Diệp Hàn Phong dúi đầu thuốc vào cạnh cửa sổ, thẳng tay vứt nó xuống, chân anh khụy xuống dường như đứng không vững. Anh ngồi thụp xuống mặt đất, chân cũng co lại. Đầu gối đã thâm tím vì quỳ quá lâu!
Cuối cùng vẫn miễn cưỡng đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh ngủ. Diệp Hàn Phong ngước đôi mắt lờ đờ nhìn vào gương, bàn tay sờ nhẹ lên khuôn mặt, bĩu môi.
** Đây là web lậu, vui lòng đọc ở trang Nhayho.čom để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Mới một đêm không ngủ mà sắc mặt đã kém và tiều tụy như thế này, người tự cao như anh giờ còn mặt mũi mà gặp ai?
Diệp Hàn Phong hít một hơi thật sâu, chỉnh chu lại quần áo rồi gói lại bộ dạ hội, nhanh chóng rời khỏi nhà đến sân bay.
Tại thành phố A.
Kiều Hiển Nông đang ngồi trên sofa cắm mặt vào máy tính làm việc. Cả căn phòng lặng thinh không một tiếng động. Chợt, ngoài cửa có tiếng ồn.
“Kiều Hiển Nông!” Diệp Hàn Phong gõ cửa không thấy ai trả lời liền gọi to.
“Cậu tới rồi à.”
…
Hắn dẫn Diệp Hàn Phong vào phòng kín.
“Kiều Hiển Nông, lỗi cũng tại cậu mà đến giờ tôi mới được ăn đấy có biết không? Phải đền bù cho nhan sắc này!” Diệp Hàn Phong vừa ăn vừa nói, trách.
Hắn gấp sấp tài liệu còn đang đọc dở, bình thản đáp:
“Cậu xem tôi và cậu, ai lợi nhiều?
Diệp Hàn Phong nhất thời chẳng nói nên lời, tiếp tục ăn cho xong. Cố ý đổi chủ đề:
“Cậu với người tình bé nhỏ kia sao rồi? Yêu rồi à.” Anh nhún vai vẻ thờ ơ, giọng điệu đầy cợt nhả!
Kiều Hiển Nông khựng lại mất vài giây, mắt hướng về phía bạn mình. Đáp:
“Vớ vẩn, tôi còn lâu mới yêu. Cô ấy chẳng qua chỉ là bông hồng mà tôi đang thiếu trong bộ sưu tập mà thôi!”
“Thật? cậu đúng là đồ đểu đấy Hiển Nông ạ!”
Nói xong Diệp Hàn Phong cười phá lên, anh dường như hiểu ra gì đó. Bông đùa:
“Có muốn cá không?”
“Cá? cậu muốn cá gì.”