Bẫy tình - Chương 34
Lam Du đi men theo đường hành lang xuống lầu hai, cô thất thần.
Đột nhiên hai mắt nữ nhân tối sầm lại, dường như có vật gì đó cứng cáp cản đường.
Cô đụng trúng người ta rồi?
Lam Du ngẩn đầu lên nhìn, vừa lấy tay xoa lấy trán. Người này vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Hừ, nhắc tào tháo là tào tháo tới.
“Tô Lam Du, lâu rồi không gặp nhỉ?”
“Phải, có chuyện gì sao? Không thì tôi xin phép!”
Cô không muốn liên quan gì đến con người phản bội này nữa, cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt hắn.
Bạch Tử Ngôn đương nhiên không thể để chuyện này qua dễ dàng như vậy, hắn ghì chặt lấy tay cô, gờm mắt lên.
“Nói chuyện chút đi.”
“Tôi và anh chẳng có gì để mà nói cả. Chúng ta đã chấm dứt rồi!” Giọng nói sắc lạnh, cô giương đôi mắt cảnh giác lên nhìn hắn.
“Tôi thật không ngờ cô lại tuyệt tình đến vậy đấy.” Vừa nói, Tử Ngôn vừa siết chặt tay hơn.
“Đau, bỏ ra.”
Cô vùng vằng, cố gắng giật tay ra khỏi người đàn ông điên trước mắt.
Trước lời đề nghị từ cô, hắn còn hung hãn hơn, nở nụ cười quỷ dị. Nói:
“Không ăn bám được tôi cô cũng chỉ còn nước làm tình nhân của người khác. Cô có Kiều Hiển Nông rồi mà vẫn còn nhiều ong bướm vây quanh quá nhỉ?”
Cô cười nhạt, đáp:
“Tôi ăn bám anh bao giờ và lúc nào? Chúng ta đi chơi, đi ăn tôi đều chia tiền sòng phẳng. Chưa nợ anh thứ gì, ngược lại là anh. Anh đã đối xử với tôi như thế nào?”
“Cô!”
** Đây là web lậu, vui lòng đọc ở trang Nhayho.čom để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Đối với loạn chuyện bán thân cho Kiều Hiển Nông cũng chẳng có gì tốt đẹp, Lam Du cũng tránh nhắc lại nó nhiều lần.
Đối với loạn chuyện bán thân cho Kiều Hiển Nông cũng chẳng có gì tốt đẹp, Lam Du cũng tránh nhắc lại nó nhiều lần.
“Hừ, lúc còn hẹn hò với tôi cô còn giả bộ, cho rằng mình có giá trị lắm sao? Cuối cùng thì… vẫn chỉ hạ mình làm điếm.”
Bạch Tử Ngôn buông lời sỉ vả không thương tiếc, hiện giờ hắn chỉ muốn làm cô tổn thương. Càng như vậy hắn càng cảm thấy thoả mãn.
Còn vì sao chen chân được vào bữa tiệc này thì phải kể đến ngày hôm đó.
…
Sau khi Bạch Tử Ngôn ra khỏi khách sạn thì nhận được tin công ty hắn sẽ bị phá sản, cổ phiếu tụt dốc không phanh.
Chỉ sau một đêm thôi, mọi thứ mà hắn dày công vất vả xây dựng sẽ chấm dứt, HOÀN TOÀN.
Cuối cùng đành phải hạ mình cầu xin những ông chủ lớn. Nhưng đời đâu như là mơ! Chẳng một ai đồng ý hợp tác để vực dậy công ty cùng hắn.
Họ thậm chí còn nhẫn tâm đuổi hắn ra khỏi công ty.
Cũng đúng thôi, làm gì có ai rảnh mà hợp tác với một công ty sắp phá sản chứ!
Bạch Tử Ngôn gào thét thảm thiết giữa đường, trời lúc này bắt đầu mưa to không ngớt, sấm sét đánh vang vọng cả một bầu trời. Nó như nhìn thấu được tâm trạng của Tử Ngôn, điên cuồng cùng hắn trút giận.
Những hạt mưa nặng hạt trĩu xuống, rơi tí tách trên đường tạo thành những chiếc vương miện tuyệt đẹp.
Hắn ngồi giữa đường, ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, nước mắt nước mũi chảy xuống hòa cùng nước mưa.
Người đi đường còn tưởng Tử Ngôn là kẻ điên đi lang thang không có nhà về, cả người hắn bốc ra mùi mồ hôi, hôi thối khủng khiếp.