Bẫy tình - Chương 47
Kí ức ban nãy bây giờ ủa về khiến cô bắt đầu ý thức được rằng mình đang bị bắt cóc.
Đúng lúc này, Bạch Tử Ngôn bước ra từ phòng tắm khiến Lam Du kinh hãi.
Hắn không mặc gì trên người mà trèo lên giường ngay, nữ nhân trừng mắt, khuôn mặt cô trắng bệch lại, người cũng co rúm vào một góc.
“Bất ngờ chứ! Không biết vị tình nhân của Kiều Hiển Nông sẽ như thế nào nhỉ?”
“Đồ vô liêm sỉ, bỉ ổi…”
Tử Ngôn nhướn mày, chề môi, anh ta giữ chặt cằm cô, nhanh chóng rướn người về phía trước rồi cắn vào cổ nữ nhân một cái thật đau khiến cô hét toáng lên.
“Cút ra tên điên này!”
Anh ta thấy cô phản kháng như vậy thì càng hung hăng hơn, tay Bạch Tử Ngôn luồn qua tóc Lam Du, hắn giật mạnh về phía sau như lúc vệ sĩ của Kiều Hiển Nông làm vậy. Hắn muốn để cho cô cảm nhận được những những gì mình đã trải qua! Cô đau đớn hét lên tiếng a, hắn áp môi mình vào môi cô, mạnh mẽ hôn tới tấp, Lam Du khó chịu cựa quậy nhưng bị dây thừng trói chặt tay, cơn đau từ phía trên đỉnh đầu truyền xuống châm chích nóng ran, chân tóc rời ra những sợi tóc dài! Cô càng phản kháng thì càng bị hành hạ nhiều hơn, nữ nhân nhân cắn một cái “phập” vào môi Tử Ngôn, hắn đau đớn đẩy cô ra, vung tay tát một cái thật mạnh khiến khuôn mặt bé nhỏ lệch qua bên phải, năm ngón tay còn in đậm bên bầu má, cô quay phắt mặt lại, kiên định nhìn về phía anh ta, đôi mắt sắc bén như muốn giết người vậy!
Bạch Tử Ngôn đưa ngón cái lên lấy đi giọt máu còn đọng lại ở khóe miệng, nhếc môi. Gằn từng chữ:
“Con điếm!”
Dứt lời, hắn thô bạo xé toạc chiếc đầm mỏng một cách không thương tiếc, nội y lộ lộ ra trước mắt. Cô càng hận người đàn ông này hơn!
Hắn dâm tà cúi người lướt qua, hít lấy hít để mùi hương của nữ nhân, nói:
“Cô cũng đừng trách tôi, tôi đã cho cô cơ hội rồi mà còn không biết nắm lấy!”
“Đồ điên! Ngày trước tôi mù quáng nên mới yêu anh.”
“Phải… tôi điên đấy, tôi không đạt được thì đạp đổ. Tôi bỉ ổi đấy, sao?”
Con ngươi hắn trợn ngược trắng dã nhìn về khuôn mặt đang không chút sợ hãi kia, hắn cười lớn như một thằng điên!
Ủng hộ chúng mình tại лhayho.com
Chiếc bra sau đó bị bàn tay thô ráp cởi ra, bộ ngực lớn bung ra như vừa mới được thoát khỏi sự kìm hãm. Một nửa cảnh xuân phơi bày trước mắt hắn, giờ đây Lam Du chỉ biết tập trung vào cái dây thừng, mọi hận thù cô đều dồn nén vào nó.
Cô hận!
Bạch Tử Ngôn như con thú mà vồ lấy miếng mồi thơm ngon, hắn thè lưỡi liếm láp hạt ngọc rồi để lại trên xương quai xanh vài dấu hồng đậm. Cô cắn môi chịu đựng đến bật máu, động tác ngày một nhanh hơn.
Đùa giỡn chán bên trên hắn lại lần mò xuống phía dưới, hắn đưa tay sờ vào đũng quần, chuẩn bị kéo nó xuống thì “Choang!”
Lam Du đã kịp thời thoát ra khỏi dây trói, may mà cô nhanh trí với lấy cái bình hoa trên bàn đập vào đầu hắn.
Hiện tại không biết anh ta sống chết ra sao, cô khoác tạm áo khoác rồi chân không chạy ra ngoài hành lang, vừa chạy cô vừa kêu cứu, tiếng thở hồng hộc xen lẫn chất giọng khàn đặc vì la quá nhiều khiến nữ nhân không chú ý về phía trước, cô đột nhiên vấp ngã, cô choáng váng lồm cồm bò dậy nhưng bất thành, mắt nữ nhân loang lổ đen trắng như bị sương mù che khuất, cô ngất lịm trên mặt đất
“Kiều Hiển… Nông!” Cô cố gọi tên hắn lần cuối rồi dần nhắm mắt.
Nam nhân chạy qua dãy hành lang thì đột nhiên dừng lại, hắn lùi lại mấy bước thì thấy Lam Du nằm trên mặt đất, nam nhân hốt hoảng chạy lại, hắn bế bổng cô lên, chiếc áo mỏng để lộ bầu ngực ẩn hiện khiến nam nhân nóng mắt, hắn vứt chiếc áo kia xuống, khác áo của mình cho cô.
Lam Du được hơi ấm quen thuộc áp vào da thịt thì cố nhướn mắt dậy. Gắng nói:
“Là.. là Bạch Tử.. Ngôn!”