Bẫy tình - Chương 54
Bây giờ ngắm lại tủ quần áo vài hôm trước vừa mới có vài bộ, thoáng chốc đã thành trăm rồi! Nhiều đếm không nổi, cô đã mang ơn Kỳ Nghiên quá nhiều, nhưng lại không thể cho anh những gì mà anh muốn. Ơn này khi nào cô mới có thể trả được đây?
Nữ nhân thở dài, tay vẫn vuốt ve chiếc váy. Bỗng ở gần đó cô nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.
“Cô ta như đứa nhà quê mới lên thành phố vậy, chắc được thiếu gia đối tốt nên mới thanh cao như vậy!”
“Chứ còn gì nữa, thiếu gia giữ chân và đối tốt cũng chỉ vì cô ta quá giống cô An Nhiên mà thôi.”
“Hừ, thế thân cũng chỉ mãi là thế thân…”
Họ như cố nói thật to để cô nghe thấy vậy.
Nếu là ngày trước thì Lam Du sẽ không do dự mà lao ra đôi co nhưng hiện tại, cô không có quyền đó.
Thì ra, cái phúc mà cô đang được hưởng là của An Nhiên, thì ra anh đang lầm tưởng cô là An Nhiên, những lời động viên, những điều tốt mà anh dành cho cô đáng ra là của cô ấy mới phải. Cô không ganh tị hay tức giận mà ngược lại còn cảm thấy biết ơn người đó. Cũng nhờ có An Nhiên mà cô mới được như bây giờ, nếu không chắc cô cũng phiêu bạt ở nơi đâu rồi!
Nữ nhân không hỏi cũng không đề cập đến những vấn đề này, tuy có chút thắc mắc nhưng cô biết đây là chuyện nhạy cảm.
Thảo nào, lúc dọn ngăn kéo hộp tủ cho Kỳ Nghiên, cô thấy một cô gái trong tấm hình. Giờ để ý, cô đoán cô gái ấy chắc hẳn là An Nhiên.
Thảo nào, lúc dọn ngăn kéo hộp tủ cho Kỳ Nghiên, cô thấy một cô gái trong tấm hình. Giờ để ý, cô đoán cô gái ấy chắc hẳn là An Nhiên.
[…]
Hôm sau đi làm, anh nhiệt tình mở cửa cho cô bước vào, cô không làm việc cùng mọi người mà ngồi ở trong phòng, đối diện với anh!
Công việc khá nhẹ nhàng nên ngày đâu tiên trôi qua cũng thật suông sẻ, cái gì cô không hiểu anh đều tận tình chỉ bảo làm cô tiến bộ rất nhanh, vốn dĩ cô cũng đã có kinh nghiệm làm việc một năm ở một công ty lớn nhưng mức lương chỉ đủ sống qua ngày chứ không dư giả nhiều, hơn hết nữa viện phí của cha ngày một tăng. Chính vì vậy mà cô thay đổi một quyết định lớn trong cuộc đời, đó chính là làm việc ở quán bar!
** Đây là web lậu, vui lòng đọc ở trang Nhayho.čom để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.
Bốn năm sau.
“Mẹ, mẹ ơi con muốn ăn kem!”
Hai đứa trẻ nghịch ngợm, mỗi đứa kéo một tay cô. Chúng đáng yêu và hồn nhiên hết mức có thể!
“Được rồi, hai đứa đứng đây đợi chú Kỳ Nghiên để mẹ đi mua cho nhé!”. 𝒯𝙧uyện hay luôn có tại [ t𝙧umt𝙧uyen.Vn ]
“Vâng ạ.”
Lúc sau cô cầm hai que kem trên tay đi về phía bọn trẻ.
“Bế con nữa bế con nữa…”
“Gọi cha đi rồi chú bế!”
“Hì, Kỳ Nghiên anh vẫn không bỏ cuộc à?”
“Anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu!”
Vừa nói anh vừa bế bổng Mai Anh lên cao, lời nói dường như bông đùa lại làm trái tim cô lỡ đi một nhịp. Cái nắng gắt của mặt trời chiếu thẳng vào gương mặt anh khiến nó chói và khuất đi phần nào, khi đó… cô còn tưởng đó là Kiều Hiển Nông nữa chứ. Là do cô ảo tưởng rồi, bốn năm, bốn năm dài đằng đẵng mà Lam Du vẫn không thể nào quên được gương mặt ấy.
Nữ nhân lại gần chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống, cô rời mắt khỏi các con mà nhìn về hướng khác.
Kia là… lẽ nào là hắn. Hmm, chắc do cô hoa mắt, chắc có lẽ là người giống người thôi!
Đột nhiên người đàn ông đó quay mặt lại, trên môi còn nở một nụ cười rạng rỡ, hắn nhìn đứa bé đang bế trên tay. Đúng là Kiều Hiển Nông rồi, bốn năm mỗi người một khác, giờ đây hắn cũng có gia đình riêng của mình rồi, trông hạnh phúc thật. Và còn cả Tịch Y nữa, chắc giờ cô ta là vợ của hắn rồi nhỉ, nhìn một nhà ba người họ hạnh phúc như thế kia mà!