NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bé Con, Chú Không Thể Chờ - Du Ánh Tuyết - Truyện Full - Chương 597

  1. Home
  2. Bé Con, Chú Không Thể Chờ - Du Ánh Tuyết - Truyện Full
  3. Chương 597
Prev
Next

Nhảy hố truyện: Bé con chú không thể chờ – Du Ánh Tuyết – Kiều Phong Khang

  • Tác giả: Nhiên Nhiên
  • Thể loại: Ngôn tình, sủng

Chương 597: Không có gì đế nói

Cha mẹ của Lâm Văn Đông đều là những người trung thực và rất đơn giản. Mẹ Lâm không đòi hỏi quá nhiều với con dâu của mình, miễn là có thế sinh đẻ được. Tô Hoàng Quyên rất xinh đẹp, điều kiện cũng không tồi, rất xứng đôi với Lâm Văn Đông nên mẹ Lâm càng hài lòng hơn. Nhưng cha Lâm lại không đồng ý, ông ấy cho rằng phụ nữ đẹp thì không thành thật.

Lâm Văn Đông sợ Tô Hoàng Quyên sẽ cảm thấy suy nghĩ của họ nực cười nên xấu hổ hòa giải: “Cha à, cha đừng có nói lung tung, Hoàng Quyên là một cô gái tốt, con quen biết cô ấy lâu như vậy rồi sao lại không biết cô ấy là

người như thế nào chứ.”

Nghe Lâm Văn Đông nói vậy trong lòng Tô Hoàng Quyên cảm thấy có lỗi. Một là anh ta thật sự không biết những quá khứ muôn màu muôn vẻ của cô ta. Hai là bây giờ cô ta vẫn còn dây dưa không rõ với Kiều Quốc Thiên. Đây là điều không thể phủ nhận được.

Cha Lâm còn muốn nói gì đó thì đúng lúc này chiếc di động cũ trên bàn của ông ấy vang lên. Điện thoại di động của ông ấy cũng có thế nhận được MMS. Cha Lâm bấm vào MMS mới nhận được, vừa nhìn thoáng qua khuôn mặt già nua đột nhiên đỏ bừng, vừa xấu hố lại vừa tức giận. Bởi vì quá kích động nên lồng ngực không ngừng nhấp nhô, như thế muốn ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Mẹ Lâm nhìn thấy dáng vẻ của ông Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb nhayhȯ。cом

ấy như vậy vội vàng vỗ lưng, một mặt hỏi có chuyện gì mặt khác ghé sát lại xem.

Lần này thì tốt rồi!

Bà ấy vừa xem xong thì phản ứng cũng giống hệt với người bạn già của mình.

“Đây…quả thật là…tạo nghiệt mà!” Bà cụ quở trách một tiếng. Lâm Văn Đông và Tô Hoàng Quyên nhìn nhau cũng không hiếu tại sao. Anh ta đứng dậy đi đến bên cạnh cha mình, Tô Hoàng Quyên cũng đứng dậy theo sau đi tới bên cạnh bà cụ.

“Bác gái, bác không sao…”

“Bốp!” Cô ta vẫn còn chưa nói hết câu thì đã bị bà cụ tát thẳng vào mặt. Khoảnh khắc đó gần như bà ấy đã dùng hết sức lực, cái tát rất vang dội thậm chí khiến cho mỗi người trong

nhà hàng đều nghe thấy, lần lượt đưa mắt tìm kiếm.

Cái tát này đến mà không hề báo trước, cả người Tô Hoàng Quyên đều bị đánh đến sững sờ, chỉ nghe thấy tiếng ong ong bên tai.

Lâm Văn Đông cũng mãi một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại lập tức bước tới: “Mẹ, mẹ làm gì vậy? Rõ ràng đang êm đẹp sao lại đánh người?”

“Đây chính là cô gái tốt mà con đã nói với chúng ta sao?” Mẹ Lâm đứng dậy chỉ vào Tô Hoàng Quyên, ngón tay vẫn còn đang run lên.

Sắc mặt của cha Lâm cũng cực kỳ khó coi: “Cô ta đã làm mờ mắt con rồi!

Nhà họ Lâm chúng ta không bao giờ muốn người phụ nữ đê tiện như

 

vậy! Nhảy.hố truyën tại nhayhȯ.cом

“Cha mẹ, hai người rốt cuộc đang nói gì vậy?” Lâm Văn Đông không hiếu ra sao.

Mẹ Lâm tức đến mức không kiềm chế được nữa, giật lấy điện thoại trong tay ông cụ rồi trực tiếp ném thẳng về phía Lâm Văn Đông và Tô Hoàng Quyên.

“Cô Hoàng Quyên, cô đừng có thấy người nhà họ Lâm chúng tôi thực thà mà bắt nạt! Cho dù Văn Đông nhà chúng tôi có độc thân cả đời cũng sẽ không thèm người phụ nữ mà ngay cả một chút phấm hạnh cũng không có như cô.”

Tô Hoàng Quyên bị điện thoại đập trúng trán nhưng cô ta cũng không hề né tránh, cứ đứng ngây ra như mất hồn tại chỗ. Lâm Văn Đông đã cầm lấy điện thoại, sau khi xem xong cả người cũng

sững sờ. Đủ mọi loại cảm xúc trào dâng, rồi nhìn về phía cha mẹ lại nhìn Tô Hoàng Quyên với ánh mắt đầy đau thương. Muốn nói gì đó nhưng đôi môi nhợt nhạt chỉ mấp máy được mấy cái, cuối cùng cũng không thể nói ra được một câu.

Trong tin nhắn, tất cả đều là ảnh nhạy cảm của Tô Hoàng Quyên và Kiều Quốc Thiên, hơn nữa địa điểm chụp chính là trong căn phòng nơi Kiều Quốc Thiên ở bây giờ. Tô Hoàng Quyên nhớ đến lời chúc sáng nay của anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.

Người đàn ông xấu xa đó đã tính toán làm nhục mình như thế này từ lâu.

“Thực xin lỗi mọi người, hôm nay đến đây thôi, cháu đi trước ạ.” Tô Hoàng Quyên xẩu hổ vứt lại một câu rồi cầm lấy túi xách vội vàng rời đi,

không dám ngấng đầu nhìn vào ánh mắt của ba người.

Khi Tô Hoàng Quyên bước ra khỏi nhà hàng, bên ngoài bầu trời đã bắt đầu đổ mưa lất phất, cả thành phố đều trở nên mát mẻ như được bao phủ trong sương mù, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng chán nản.

Cô ta không mang theo ô hay tìm một nơi đế trú mưa mà cứ thế bước chậm rãi trong mưa. Từng giọt mưa mát lạnh hắt lên người, cô ta hơi chút thẫn thờ, mong rằng cơn mưa này có thể cuốn trôi đi hết thảy những phiền muộn và đau khố trong lòng cô ta. Không biết đã đi bao lâu, Lâm Văn Đông cũng gọi đến rất nhiều lần nhưng cô ta đều không để ý tới.

Khi về đến nhà cả người đã ướt sũng, đầu óc trở nên trì trệ không biết

mình đang ở đâu.

Tô Hoàng Quyên ngủ cả một ngày.

Ngày hôm sau vẫn phải lấy lại tinh thần đế đi làm. Tối qua đã dầm mưa cả một đêm nên bây giờ bị cảm và hơi sốt. Cô ta mang bữa sáng vào phòng của Kiều

Quốc Thiên, chỉ cúi đầu làm việc của mình trong suốt cả quá trình.

Pha cà phê, dọn dẹp vệ sinh rồi sửa sang lại giường và đưa quần áo đi giặt khô.

Ngoại trừ lời chào cần thiết khi bước vào cửa, cô ta đều chưa từng ngước mắt nhìn Kiều Quốc Thiên, như thể ngày hôm qua chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Kiều Quốc Thiên đang ngồi ăn sáng trong phòng ăn, ánh mắt nhìn cô

ta đến lần thứ mười nhưng lại phát hiện trông cô ta dường như không có chuyện gì cả, chỉ cảm thấy nhàm chán và bực bội.

Anh ta ném đôi đũa và cất tiếng gọi: “Tô Hoàng Quyên!”

Cô ta hít một hơi thật sâu đặt công việc trên tay xuống rồi đi qua chỗ anh ta.

Kiều Quốc Thiên nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng như thể không có nhiệt độ của cô ta, trong lòng càng cáu kỉnh hơn sau đó nhìn chằm chằm vào cô ta: “Hôm qua cô xin nghỉ, bây giờ hãy nói một chút về chuyện cô đã trải qua đi.”

“Xin lỗi anh Quốc Thiên, vấn đề riêng tư không có gì để nói cả.”

Vậy cô không có gì muốn hói tôi sao?” Kiều Quốc Thiên nghiến răng, thái độ này của cô ta thực sự khiến

anh ta cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Tô Hoàng Quyên vốn không muốn nói nhiều với anh ta dù chỉ một câu. Người đàn ông này là một ác quỷ, đấu với anh ta cô ta chỉ có thể thương tích đầy mình, trêu chọc không nổi thì cô ta có thể tránh.

Tuy nhiên bây giờ anh ta vừa mới hỏi như vậy, cô ta chỉ cảm thấy chóp mũi mình chua xót. Ngày hôm qua phải chịu cái tát kia đến bây giờ vẫn còn cảm thấy đau.

Cô ta hít sâu một hơi rồi cố gắng đè nén nỗi chua chát đang không ngừng trào dâng trong lòng, sau đó mở miệng nói: “Chẳng qua anh không muốn cuộc sống của tôi quá thoải mái nên không có gì đáng thắc mắc cả.”

Đôi mắt của Kiều Quốc Thiên hơi nheo lại: “Cô hiểu rất rõ đấy.”

Tô Hoàng Quyên chỉ cảm thấy có một tảng đá đè lên ngực mình khiến cô ta tức ngực khó thở, cô ta thở dài rồi lại nói: “Từ nay về sau, chỉ cần cần tôi cô đơn cả đời, tìm không được một người đàn ông yêu thương và bảo vệ tôi, như vậy có thể thỏa mãn mong muốn trả thù của anh có đúng không? Nếu như vậy thì sau này anh Quốc Thiên không cần phải hao tốn tâm tư trên người của tôi nữa, cả đời này tôi cũng sẽ làm như vậy.

Sau khi nói xong, đôi mắt của Tô Hoàng Quyên hoàn toàn trở nên ảm đạm, không hề có một chút màu sắc tươi sáng nào trong đó.

Duy nhất chỉ còn lại mệt mỏi, mệt mỏi đến cùng cực, không ngừng trào ra từ tận đáy lòng.

Kiều Quốc Thiên nhìn thấy vậy trái

tim bất chợt thắt chặt lại, anh ta rõ ràng nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, người phụ nữ độc ác này xứng đáng cô đơn cả đời.

Nhưng chết tiệt khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ của Tô Hoàng Quyên như vậy, lại không hề cảm thấy vui vẻ.

Kiêu Quốc Thiên câm lây đôi đũa, hơi bực bội nói: “Cô ra ngoài đi, đừng đứng đây ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của tôi.”

Giọng điệu rất kém, không biết là đang tức giận với cô ta hay là càng tức chính mình hơn.

Khi Kiều Quốc Thiên ăn sáng xong đi ra, đã thấy Tô Hoàng Quyên ngủ thiếp đi trên sô pha rồi. Khuôn mặt đỏ bừng nhưng cánh môi lại tái nhợt không còn một chút máu nào.

Anh ta vươn tay sờ thử một chút,

nhiệt độ cả người cô ta nóng đến mức khiến anh ta hoảng hốt, kêu trợ lý gọi bác sỹ tới, còn mình trực tiếp bế Tô Hoàng Quyên đặt xuống giường.

Vừa mới bế lên như vậy mới nhận ra cô ta thật sự rất gầy. Cơ thế mềm mại, đầu dựa vào cánh tay anh ta, nhẹ đến mức giống một chiếc lông vũ chỉ cần gió thổi là bay. Trước kia cô ta cũng rất gầy nhưng là nhờ việc tập thế dục thường xuyên nên rất khỏe khoắn, bây giờ hoàn toàn khác với trước đây.

Bị người di chuyên, Tô Hoàng Quyên nửa tỉnh nửa mê, khẽ nheo mắt lại thì nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kiều Quốc Thiên, bỗng cảm thấy thời gian dường như quay ngược lại quá khứ. Không, cũng không thế quay trở lại được nữa, chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Thực ra hai người họ chưa bao giờ cảm thấy thương tiếc lẫn nhau, trước đây không có thì bây giờ cũng vậy. Tô Hoàng Quyên nghĩ sau này cũng sẽ không có người yêu thương chính mình.

Đây có lẽ là quả báo đi.

Cô ta vừa nghĩ tới đây, khóe mắt không khỏi hơi Ươn ướt, sau đó nhắm mắt lại để mình chìm vào bóng tối vô tận.

Bác sỹ đã đến khám qua, Tô Hoàng Quyên sốt rất cao, giữa chừng cần phải uống thuốc nên anh ta gọi cô ta tỉnh lại, nhưng cả người cô ta có cảm giác như bị một tảng đá lớn đè lên, gọi thế nào cũng không tỉnh lại được. Kiều Quốc Thiên mở miệng cô ta ra rồi bón thuốc vào. Sau đó Tô Hoàng Quyên vẫn ngủ thiếp đi, mồ hôi không ngừng chảy.

Kiều Quốc Thiên ngồi bên cạnh cửa sổ hút thuốc, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn luôn dán chặt vào khuôn mặt của Tô Hoàng Quyên, vẻ mặt âm trầm không biết đang suy nghĩ gì.

Người trợ lý bước vào bàn chuyện công việc với anh ta nhưng anh ta không còn lòng dạ nào để mà nghe, cuối cùng đành tạm thời gác lại.

Sau đó Kiều Quốc Thiên không thể nhịn nổi nữa, tự mình vắt chiếc khăn ấm lau mồ hôi trên cơ thể của cô ta, rồi lấy chiếc áo sơ mi của mình từ trong tủ mặc vào cho cô ta. Đây là lần đầu tiên anh ta phục vụ một người phụ nữ như thế này, chính bản thân anh ta cũng không ngờ tới sẽ là Tô Hoàng Quyên. Anh ta tưởng rằng mình đã hận cô ta tận xương tủy rồi mà lúc này hẳn nên ném cô ta ra ngoài, mặc kệ sự sống

chết của cô ta.

Tô Hoàng Quyên mơ hồ, thay xong quần áo mới cảm thấy thoải mái một chút, đôi lông mày đang cau chặt lại cũng dần giãn ra khi dựa vào bờ vai của anh ta. Kiều Quốc Thiên vừa mới định đặt cô ta nằm lại trên giường, vừa mới cúi đầu xuống đã thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô ta, động tác khựng lại một chút, cô ta khẽ hừ một tiếng, đôi tay bất giác vòng lấy eo của anh ta. Kiều Quốc Thiên hơi run lên, hô hấp trở nên đình trệ.

Mãi một lúc lâu sau, anh ta ngồi đó mà cả cơ thế đã trở nên cứng ngắc, để mặc cho Tô Hoàng Quyên thiếp đi trên bờ vai mình. Do dự rồi lại rối rắm, lần thứ ba giơ tay lên nhưng cuối cùng vẫn ôm lấy bờ vai cô ta.

Nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng và

ngửi mùi hương trên cơ thể của Tô Hoàng Quyên, khiến Kiều Quốc Thiên nhớ tới nhưng vết sẹo trên lưng cô ta, sau đó cúi đầu nhìn cô ta với ánh mắt càng sâu hơn, vẻ mặt u ám và phức tạp.

Tô Hoàng Quyên đã phải trải qua những gì trong mấy năm qua? Lại làm thế nào để sống sót?

Kiều Quốc Thiên thực sự rất muốn biết nhưng lại không biết phải hỏi ra sao. Dù gì hai người đã không còn mối liên quan nào nữa. Trong mấy năm anh ta ngồi tù đó, điều duy nhất mà cô ta đã làm là giậu đổ bìm leo và giết hại đứa con của anh ta. Vì sao anh ta phải quan tâm đến cô ta chứ?

Khi người trợ lý bước vào, Tô Hoàng Quyên vẫn đang dựa vào vai của Kiều Quốc Thiên, thực ra nằm trên giường sẽ thoải mái hơn nhưng cô ta

lại có vẻ thích tư thế như vậy, Kiều Quốc Thiên chỉ đành mặc kệ.

Người trợ lý bước vào, Kiều Quốc Thiên làm một động tác ra hiệu im lặng cho đối phương. Đối phương cũng cố tình bước nhẹ nhàng hơn rồi nói một số chuyện công việc với anh ta, cuối cùng anh ta chỉ nói: “Đấy lùi toàn bộ lịch trình của ngày hôm nay đi rồi đưa tài liệu đến đây.”

Người trợ lý đáp lại một tiếng rồi mang tài liệu đến. Trước khi rời khỏi còn quay đầu liếc nhìn họ một chút, trong lòng không khỏi cảm thấy khó hiếu. Bình thường anh Quốc Thiên vẫn rất chán ghét cô Hoàng Quyên, thỉnh thoảng lại gây khó dễ cho cô ta, nhưng khi thấy cô ta bị bệnh lại thay đổi thành một dáng vẻ khác.

Đúng là khiến người ta không thế

hiếu noi.

Tô Hoàng Quyên ngủ một giấc này có hơi dài. Cô ta giống như mơ một giấc mộng rất dài. Trong mơ cô ta vẫn như bây giờ không có gì cả, điều duy nhất khác biệt chính là có anh ta. Có anh ta ở hết thảy mọi thứ dường như trở nên chân thực hơn, không còn sự vô vọng mơ hồ như trước nữa.

 

***

Bạn đang đọc truyện: Bé con chú không thể chờ cập nhập nhanh tại nhayho.com

Mời các bạn đón đọc các tình tiết tiếp theo của truyện Bé con chú không thể chờ tại nhayho.com nhé!

Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

 

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 597"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết

BẠN CÓ THỂ THÍCH

dịu dàng trong tim đều trao em
Dịu dàng trong tim đều trao em
Tháng 2 15, 2022
cuồng y và nữ thần băng giá
Cuồng Y Và Nữ Thần Băng Giá
Tháng 1 4, 2024
Ngốc À Em Không Đơn Phương
Ngốc À! Em Không Đơn Phương
Tháng 5 22, 2022
Tổng Tài Daddy Cực Ngầu
Truyện Tổng Tài Daddy Cực Ngầu
Tháng 12 23, 2021
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com