BỊ HIỂU NHẦM LÀ TIỂU TAM VÌ HÔN MÁ ANH NUÔI ĐỂ CẢM ƠN - Chương 5
【Mấy người nói xem, cô ta lên chức nhanh vậy không phải lại bám ai nữa à? Bảo sao hôm trước họp nhóm còn nói chọn đúng quan trọng hơn cố gắng, đúng là biết chọn thật.】
【Ngay cả cậu cả Lâm Thư Việt cũng phải nhường chỗ, coi bộ bám ông già thì còn lợi hại hơn bám con trai.】
Những người biết tôi là con gái chủ tịch hôm đó đều đã bị cho nghỉ hết.
Vì muốn mọi người trong công ty không thấy tôi xa cách, tôi cố ý không công khai thân phận.
Nào ngờ cuối cùng lại thành cớ để họ nói xấu sau lưng tôi.
Sau cuộc họp cổ đông, tôi còn đang nghĩ cách xử lý, vừa mở điện thoại đã thấy Mạnh Oánh Oánh tự mình đăng bài xin lỗi công khai.
【Về chuyện tối qua, tôi xin lỗi cô Linh Nhạn Khả, tôi chỉ vì bị đuổi việc vô cớ nên nhất thời tức giận mới tung chuyện đó ra.】
【Tôi sẽ xóa hết tất cả ảnh và livestream sau đó, mong cô Linh nương tay tha cho gia đình tôi.】
Trong bài thanh minh, cô ta vừa khóc lóc kể lể chuyện nhà nghèo khổ, vừa tố tôi vì trả thù mà đuổi mẹ cô ta khỏi viện, ép em trai cô ta đang học lớp 12 phải nghỉ học.
Cô ta nói mình chỉ muốn sống yên ổn, không muốn vì tham vọng của bản thân mà hại cả nhà.
Nhìn như xin lỗi, nhưng thật ra lại úp thêm một cái mũ to tướng lên đầu tôi!
Đáng giận hơn, Lâm Thư Việt còn chia sẻ bài của cô ta, tự ý đứng ra thay tôi xin lỗi.
【Tiểu Khả đúng là hơi bướng bỉnh, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi Mạnh tiểu thư.】
Một người là trợ lý cũ bị tôi đuổi, một người là cậu cả nhà họ Lâm bị tôi đá khỏi ghế công ty.
Hai người phối hợp nhịp nhàng, lập tức đẩy tôi vào đầu sóng ngọn gió.
Con người vốn luôn dễ cảm thông cho kẻ yếu, bên dưới phần bình luận lập tức xuất hiện một đống “bạn học cũ” của tôi.
【Tôi là bạn cùng lớp với cô ta khi du học nước ngoài, hồi đó cô ta đã như vậy rồi, không ngờ về nước còn quá đáng hơn.】
【Tôi là cựu nhân viên Tập đoàn Lâm, hôm đó tận mắt thấy cô này vừa ôm vừa hôn cả giám đốc Lâm lẫn chủ tịch Lâm, ghê tởm thật.】
【Tôi là bạn học cấp 3 của cô ta, hồi đi học tiếng xấu vang xa lắm.】
Thậm chí còn có người bịa đặt trắng trợn dưới phần bình luận.
【Đây không phải là cô tiếp viên số 8 ở cái hội quán đối diện nhà tôi sao? Tôi không thể nhầm được, chính là số 8 đấy.】
……
Tôi càng đọc càng thấy lửa giận bốc lên, đúng lúc có điện thoại gọi tới, tôi chưa kịp nhìn kỹ đã bấm nghe máy.
“Thích món quà tôi tặng cô chứ? Dù có chủ tịch chống lưng thì sao nào, cô gây ra chuyện lớn thế này không biết ông ta còn muốn che chở cho cô không?”
“Phải rồi, mấy trò này là giám đốc Lâm dạy tôi đấy. Tình nhân thì dù sao cũng không thể bằng con ruột đúng không?”
Tôi tức đến điên lên, lập tức gọi thẳng cho Lâm Thư Việt.
“Mạnh Oánh Oánh bôi nhọ tôi thì thôi đi, anh cũng hùa theo cô ta bắt nạt tôi luôn à? Anh không hiểu tôi là người thế nào sao? Chúng ta lớn lên cùng nhau đấy!”
“Còn nữa, chuyện tôi không làm thì anh lấy quyền gì mà tự nhận thay tôi?”
Lâm Thư Việt im lặng một lúc rồi bất lực lên tiếng.
“Tiểu Khả, sao em lại trở nên lạnh lùng như vậy.”
“Oánh Oánh bị đuổi việc, cả nhà mất nguồn thu duy nhất, cô ấy chỉ muốn nhân cơ hội này gây chú ý để làm blogger kiếm chút tiền thôi.”
“Internet chẳng có trí nhớ gì đâu, qua một thời gian là chẳng ai còn nhớ đến chuyện này nữa. Tiểu Khả, anh biết em từ nhỏ đã rất tốt bụng.”
“Tiền nhà họ Lâm có tiêu mấy đời cũng không hết, nhưng Oánh Oánh thì không được như em.”
Anh ta ngập ngừng một lúc, rồi lấy hết can đảm để thú nhận.
“Cô ấy đang mang thai con của anh, đó là người thân duy nhất của anh trên đời này, cũng là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Lâm…”
Dù trong lòng tôi đã mơ hồ đoán được, nhưng khi nghe chính miệng anh ta nói ra vẫn đau thắt lại.
Tôi đứng chết lặng thật lâu, nhìn mưa lất phất ngoài cửa sổ, chợt thấy mình như quay về năm mười tuổi.
Sau khi mẹ mất, tôi đặc biệt sợ những ngày mưa dông.
Ba tôi bận công việc, không thể ở cạnh tôi mọi lúc. Lâm Thư Việt biết điều đó nên chủ động trước mặt ba nhận trách nhiệm bảo vệ tôi.
Tiếng sấm ầm ầm ngoài cửa sổ, tôi chui trong chăn run rẩy hỏi anh ta.
“Anh ơi, anh sẽ luôn bảo vệ em chứ?”
Anh ta xoa đầu tôi, nhẹ nhàng trấn an.
“Đương nhiên rồi.”
Mười tám năm đầu đời tôi, gần như lúc nào cũng có Lâm Thư Việt bên cạnh.
Năm tôi mười tám tuổi, ba chuẩn bị cho tôi đi du học. Tối trước ngày tôi đi, Lâm Thư Việt chống nạng khập khiễng đến trước cửa phòng, đưa cho tôi một con búp bê len.
Anh ta hơi ngượng ngùng.
“Đồ ăn mặc của anh đều là nhà họ Lâm cho, nhưng con búp bê này là anh tự tay đan. Sau này nó sẽ thay anh ở cạnh em.”
“Tiểu Khả, anh sẽ chờ em về.”
Hồi đó con gái mới lớn, tôi cứ ngỡ anh ta cũng có chút tình cảm với tôi.