Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 14 Đánh giá thực tế
Chương 14 Đánh giá thực tế
Bụp, bụp, bụp!
Tiếng nãm đấm va chạm cơ thế trong phòng tập vang lên, thỉnh thoảng còn xen lẳn vài tiếng kêu gào thảm thiết!
Lưu Đại Khuê chống đỡ cơ thê’ mệt mòi đến cực độ, đấm ra một cú tranh thủ nhanh chóng kết thúc trận chiến khiến hắn chán nản tới mức hộc máu này!
Dưới sự giám sát của Tiêu Viền, mấy thanh niên không dám buòng tay, đừng nói dừng toàn lực, bảy tám phần lực cũng phải dùng, hai người đánh tới đánh lui, chiến đấu rất kịch liệt!
Bốp.
Lưu Đại Khuê lãnh một cú trên mặt, hắn đau đớn nhếch mép, vung tay đấm một quyền khiến anh chàng đánh hắn ngã xuống đất.
Ba phút tròi qua, tất cả các thanh niên đều nằm trên mặt đất, mặt mũi không bầm dập thì cũng là bị đấm khắp người, toàn thân đau nhức!
Còn Lưu Đại Khuê cũng không khá hơn là bao, hắn ngồi phệt xuống đất thớ hồng hộc, hốc mất có một vết bầm tím,
nhìn trông rất đau đớn!
Bộp bộp bộp!
Tiêu Viển vổ tay, cười tủm tỉm: “Không hố là xuất thân từ bộ đội đặc chủng, quả thật rất tuyệt vời! Chủ quản Lưu, chúc mừng anh đã vượt qua sát hạch! Còn những người khác, rất xin lỏi, các người phải rời khỏi công ty, lát nữa tới bộ phận nhân sự làm thủ tục từ chức đi”.
Vẻ mặt đám người Lưu Đại Khuê hoàn toàn thay đối, tên này thật sự đang nghiêm túc sao?
“Được rồi, những người khác, thực chiến theo cặp, tập luyện một chút đế tòi xem thực lực của các người! Nhớ kỹ, chúng ta không có thù oán gì, chỉ dừng lại ở đó thôi!” Tiêu Viễn không đế ý tới đám người Lưu Đại Khuê, quay đầu lại nói với những bảo vệ còn lại.
“Vâng!”
Sắc mặt đám người Lưu Đại Khuê đều tái mét lại, mẹ nó, vừa rồi tại sao không cho chúng tôi dừng lại ờ đó chứ!
Sau khi huấn luyện, Tiêu Viền đã có
những hiếu biết sơ bộ về những người trong bộ phận an ninh, cũng nhớ rõ tên từng người, đây xem như là bước đầu tiên anh chính thức gia nhập bộ phận an ninh!
Sau một thời gian nghi ngơi, vài người anh em của Lưu Đại Khuê lê lết cơ thế mệt mỏi, rời khỏi phòng tập, tới bộ phận nhân sự làm thủ tục.
Nói thật, bọn họ hoàn toàn không muốn rời đi, tiền lương của còng ty rất cao, phúc lợi cũng tốt, bình thường rất nhiều người muốn vào cũng không được, bây giờ bọn họ lại bị đuối đi!
“Yên tâm đi, tòi sẽ đưa các cậu trờ về lần nữa!” Lúc sắp đi, Lưu Đại Khuê đưa ra lời đảm bảo cho bọn họ!
Không đợi mọi người quay về bộ phận an ninh, một nhóm bảo vệ khác đã tới!
Thông qua sự hiểu biết vừa rồi, Tiêu Viền đã biết ai là đàn em của Lưu Đại Khuê!
Vậy nên, anh cũng lười giấu giếm, không hề khách sáo mà chỉ đích thân đàn em của Lưu Đại Khuê bảo bọn họ
nhận những bài khảo sát “không giống ai”!
“Chủ quản Lưu, tôi nghe nói thực lực của mấy người này cũng không tệ, hay là anh ờ lại luyện tập với bọn họ đi?” Tiêu Viền nhìn về phía Lưu Đại Khuê, cười nham hiếm.
Trong lòng Lưu Đại Khuê khẽ run lên, làm sao, toàn thân hắn đã nhũn ra rồi, lại muốn tới tiếp ư?
Không đọi Lưu Đại Khuê kịp hé răng, Tiêu Viển trầm giọng nói: “Vần là quy tắc vừa nãy, ai thua thì rời khỏi còng ty!”
“Tiêu Viễn, cậu đang cố tình nhằm vào tôi!” Lưu Đại Khuê cuối cùng cũng không nhịn được, tức giặn nói!
Tiêu Viền nhếch mép, cười: “Đúng vậy, anh có thế làm gì được tòi nào?”
“Cậu… rốt cuộc cậu muốn làm sao? Công ty này có tổng cộng hon hai mươi bảo vệ, bây giờ cặu định đuổi một nửa đi sao? Chuyện này, tôi sẽ tới tìm sếp Tò!”
“Ha ha, không cần phiền anh, bây giờ tòi sẽ gọi điện cho sếp Tò hỏi cò ấy xem có thế đuối hay khòng ngay bây giờ!” Tiêu Viền nói xong, gọi điện thoại cho Tô
Ngọc.
Lưu Đại Khuê không nói gì, cũng không biết là do mệt hay tức mà cả người hắn đều run lên.
“Alo, Tiêu Viền, có chuyện gì?” Giọng Tô Ngọc vang lén.
Tiêu Viển bật loa ngoài, cười nói: “Sếp Tò, tói đuối mất một nửa số người của bộ phận an ninh rồi, không có vấn đề gì chứ?”
“Nhiều vậy sao?” Tô Ngọc hơi ngạc nhiên.
“Phải, không phá đi thì không xây được, phải phá rồi mới xây!”
“Được, vậy anh làm đi! Tôi còn đang bận, lát nữa rồi nói sau!”
“Được, đợi tôi xử lý xong chuyện bên này sẽ tới vãn phòng tìm cò”. Tiêu Viển nói xong, cúp máy, còn ra vẻ thị uy mà quơ quơ điện thoại trước mặt Lưu Đại Khuê: “Chủ quản Lưu, nghe thấy không?”
Lưu Đại Khuê trừng mât nhìn Tiêu Viễn, vẻ mặt không cam tâm, nếu mấy người này lại bị đuối, vậy bạn tâm giao ờ bộ phận an ninh của anh sẽ không còn nữa!
“Được rồi, bây giờ bãt đ‘âu đi!” Tiêu Viền chẳng thèm đế ý biếu cảm của Lưu Đại Khuê, lớn tiếng nói.
Vẻ mặt Lưu Đại Khuẽ thay đổi, trầm giọng nói: “Cậu Trần, mấy người các cậu chủ động từ chức đi!”
Tiêu Viền hơi kinh ngạc, tên Lưu Đại Khuê này vẫn còn có chút lí trí đấy!
“Tiêu Viền, bây giờ bọn họ từ chức rồi, không cần phải khảo sát nữa chứ?” Lưu Đại Khuê nghiến răng nói.
“Ha ha, đương nhiên không cần, những người từ chức đi làm thủ tục đi!” Tiêu Viền vung tay, người trong bộ phận an ninh bị đuối gần một nửa!
Những bảo vệ còn lại trong lúc vui mừng thầm lấm bấm, trưởng phòng mới này tròng khá dê nói chuyện, nhưng chắc chắn là một nhân vật cực kỳ tàn nhản, sau này nhất định khòng được rơi vào trong tay anh! Nếu khóng, bản thân chết như thế nào cũng chẳng hay!
Trờ lại bộ phận an ninh, trước tiên, Tiêu Viền gọi Đinh Lực vào văn phòng của mình, hai người lấm bấm một lúc rồi triệu tập những bảo vệ còn lại vào họp!
Trong cuộc họp, Tiêu Viền chia mười mấy người bảo vệ còn lại thành hai tổ, tố thứ nhất do Lưu Đại Khuê phụ trách, tổ thứ hai do Đinh Lực phụ trách!
Lúc Lưu Đại Khuê nghe xong, hãn tức đến nổi suýt nhảy lên ghế, nếu làm theo sắp xếp của Tiêu Viển, vậy thì chức chủ quản an ninh cúa hăn chỉ tồn tại trên danh nghĩa, ngang hàng với tố trường!
Điều làm hân không thế chấp nhận được chính là, tên Đinh Lực này là người nhát gan bất tài, thế mà lại muốn đứng chung hàng với hắn!
“Chủ quản Lưu, bây giờ người trong bộ phặn an ninh rất ít, trước tiên anh hãy quản lý một tổ, đợi mấy ngày nữa thông báo tuyến dụng thì sẽ sắp xếp lại còng việc của anh”. Tiêu Viển nhìn vẻ mặt khó coi của Lưu Đại Khuê, cười nói.
LƯU Đại Khuê nghiến răng, đè nén lửa giặn trong lòng, không nói gì.
Sau khi tan họp, Tiêu Viển rời khỏi bộ phặn an ninh, anh tới thương lượng với Tô Ngọc chuyện tiếp tục thòng báo tuyến dụng!
Khuê trở lại văn phòng của mình, tiếp tục gọi điện thoại cho Nhặm Khôn.
“Anh Lưu, chuyện gì vậy?”
“Cậu Nhậm, bây giờ Tiêu Viền đang ờ công ty, cậu mau phái cao thủ tới đây đi!” Nghe thấy giọng nói của Nhậm Khôn, Lưu Đại Khuê kích động tới mức suýt nữa rơi nước mắt.
“Anh Lưu, hai cao thủ kia tới tỉnh lân cận làm việc với bố tôi rồi, phải hai ba hóm nữa mới về được!”
“Cái gì? Hai ba hôm? Lưu Đại Khuê nóng nảy, đừng nói là hai ba hòm, bày giờ đến cả hai ba tiếng hẳn cũng khỏng chờ nổi!
“ử, lúc bọn họ trở về, tôi sẽ dản bọn họ qua… Dù sao Tiêu Viễn làm vệ sĩ cho Tô Ngọc, không chạy được nên hai ba ngày tới cũng không cần gấp”.
“Nhưng…”
“Được rồi, Anh Lưu, không nói nữa, tói vừa mới hẹn hò, bây giờ phải làm việc quan trọng rồi!” Nhậm Khôn nói xong, tắt máy.
“Alo? Alo, này? Mẹ nó, chí biết chơi gái, tên khốn kiếp này quả nhiên không
đáng tin cậy!”
Lưu Đại Khuê tức giận chửi bới, Nhậm Khôn có thể chờ, nhưng hân không chờ được, một là không thể nuốt trôi cục tức này, hai là hàn có cảm giác không lành!
“Tên khốn, thật sự cho rằng ông đây dễ băt nạt sao? Bây giờ tôi sẽ tìm người đối phó cậu! Còn cả Tò Ngọc nữa, khòng cho tòi làm trường phòng đúng không? Tòi sẽ làm cho cò biết, ngoại trừ Lưu Đại Khuê này ra, không ai trong bộ phận an ninh này có thế làm nên trò trổng gì cả!” Vẻ mặt Lưu Đại Khuê trờ nèn dữ tợn, hắn cầm điện thoại lên, bấm một dãy số.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Tiêu Viền nói chuyện của bộ phận an ninh với Tô Ngọc.
Tô Ngọc nghe Tiêu Viẻn nói xong, suy nghĩ một hồi, hỏi: “Tiếp theo anh định làm thế nào?”
“Tiếp tục thòng báo tuyến dụng bảo vệ!”
“Chuyện này không thành vấn đề, tôi có thể bảo bộ phận nhân sự phối hợp với
anh!” Tò Ngọc gật đầu: “Bây giờ Lưu Đại Khuê có động thái gì?”
“Ha ha, sếp Tô, nếu cô đã hạ quyết tâm chỉnh đốn bộ phận an ninh, cần gì phải đế ý tới động thái của Lưu Đại Khuê? Dù hãn có muốn giết người thì cũng phải xem đao của hắn có đủ nhanh hay không đã!”
“Tòi nghe nói Lưu Đại Khuê có quan hệ với bọn xã hội đen…”
“Xã hội đen? Ha ha”. Tiẻu Viền lạnh lùng hừ một tiếng, sát thủ, lính đánh thuê chết trong tay anh nhiều vô số, chẳng sẽ còn sợ xã hội đen sao?
Hai người đang nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên, Tân Lan bước vào.
Đầu tiên, cò ta nhìn Tiêu Viền, sau đó nhìn về phía Tò Ngọc: “Sếp Tò, người của Phi Ưng Bang tới thu phí bảo kê!”
Vẻ mặt Tô Ngọc thay đối, quả nhiên là vẫn tới!
“Phi Ưng Bang là sao?” Tiẻu Viễn tò mò hỏi.
“Phi Ưng Bang là băng nhóm ở khu vực phía Nam, tuy rằng không phải mạnh nhất, nhưng cũng không yếu, dù xét trên
toàn bộ Long Hải thì cũng thuộc thế lực mạnh thứ hai!” Tân Lan giải thích.
Tiêu Viễn nhướng mày, hiếu rõ: “Là chổ dựa của Lưu Đại Khuê sao?”
“ừm, cũng có thế nói như vậy!”
“Vậy chuyện bọn họ thu phí bảo kê là sao?”
“Khu vực này là địa bàn của Phi Ưng Bang, ngoại trừ một số còng ty hùng mạnh ra, bất kể là mờ quán, mờ cửa hàng, mở công ty cũng đều phải nộp phí bảo kê…”
Nghe được lời này, vẻ mặt Tiêu Viển trở nên rất kỳ quái, xã hội đen ở thành phố Long Hải đều kiêu ngạo như vậy sao?
Nhưng anh khòng khỏi bặt cười khi nghĩ tới mình cũng thường xuyẻn dẩn người đi thu chút phí bảo vệ đất nước, nhắc tới việc thu phí bảo kê thì anh chính là tổ tông của bọn họ!
“Ha ha, thú vị đấy, nếu đã tới rồi thì tồi sẽ đi gặp họ!” Tiêu Viển nói, đứng dậy.
“Đừng làm lớn chuyện quá, chú ỷ ảnh hưởng!” Tô Ngọc dặn dò.
“Được, tòi thích dùng lý trí thuyết phục người hơn!” Tiêu Viền cười nhạt, xoay người rời khỏi văn phòng.
Tại cổng còng ty, phòng an ninh.
Bảy tám tên côn đồ xăm rồng vẽ hố ngồi trên bàn, lớn tiếng chửi bới.
Thặm chí còn có tên dùng côn sắt và dao xẻ dưa hấu liên tục gõ xuống bàn, tạo ra âm thanh rất chói tai.
“Mẹ nó, ông đây đã tới lâu như vậy rồi, tại sao quản lý vẫn chưa ra?” Một tên đầu trọc xăm hình rẳn hổ mang trên cánh tay dùng dao cắt dưa hấu chỉ vào Đinh Lưc quát tháo.