NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 15 Cút ngay

  1. Home
  2. Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài
  3. Chương 15 Cút ngay
Prev
Next

Chương 15: Cút ngay
Vẻ mặt Đinh Lực tái nhợt, bắp chân khẽ run rẩy: “Đại ca, anh chờ một chút, lãnh đạo của của chúng lập tức tới ngay…”
“Mẹ kiếp, đã đợi được hơn mười phút rồi… Chủ quản Lưu của các người đâu?”
“Chủ quản Lưu… Chủ quản Lưu đang nghi ngơi trong bộ phận an ninh”.
Tuy đã biết rõ những người này có thế là do Lưu Đại Khuê gọi tới, nhưng Đinh Lực lại không dám nhiều lời, con dao xé dưa này cũng không phải là giả, lỡ như bị đâm trúng thì xong đời.
“Mẹ nó, vậy bây giờ ai là người quản lý?” Tên đầu trọc mắng chửi: “Lặp tức gọi điện thoại cho chú quản Lưu, nói là Đại Xà tới rồi!”
Đinh Lực vội vàng gật đầu, bảo đồng nghiệp bên cạnh gọi điện thoại cho Lưu Đại Khuê, trong lòng vồ cùng lo lắng, bọn họ nhất định là nhắm vào anh Viền, phải làm sao bây giờ!
Trong lúc cậu ta định gọi điện thoại nhắc nhở Tiêu Viển, bảo anh rời khỏi

còng ty từ cửa sau, Tiêu Viển đã bước vào từ bên ngoài.
“Anh Viền, anh đến rồi”. Đinh Lực vội vàng đón anh, thấp giọng nói: “Bọn họ chác chãn là người Lưu Đại Khuê gọi tới, anh Viển, anh nên trốn đi đã!”
“Thằng ranh, mày đang lẩm bầm cái chó gì thế?” Tên đãu trọc dùng dao xẻ dưa hấu gõ cái bàn, trợn mắt chửi.
“Không có gì, tôi chỉ muốn bảo anh ấy đi xem tại sao chủ quản Lưu vần chưa tới…” Đinh Lực nở nụ cười, đồng thời đưa mắt ra hiệu với Tiêu Viễn, bảo anh mau chóng rời đi.
Tiêu Viển cảm thấy ấm áp trong lòng, vỗ vai Đinh Lực, nhìn về phía đám lưu manh: “Tôi là trưởng bộ phận an ninh, các người có chuyện gì không?”
“Trưởng bộ phận à? Thằng ranh, trước đây tại sao tao chưa từng gặp mày?” Tên đầu trọc nhảy từ trên bàn xuống, ánh mãt toát ra vẻ hung dữ.
Những tên lưu manh khác cũng nhìn Tiêu Viền một cách dữ tợn, lạnh lùng cười.
Tiêu Viển chú ý tới phản ứng của
bọn họ, lại càng chăc chán ráng Lưu Đại Khuê đã gọi bọn họ tới!
“Ha ha, tòi vừa mới vào công ty được mấy ngày thỏi”.
“Ồ, vừa mới vào công ty được mấy ngày mà có thể lên chức trường phòng, xem ra mày rất có năng lực đó nhỉ? Nói cho tao biết, sao mày được lên chức? Không phải là bám váy phụ nữ đế lên chức đó chứ?” Tên đầu trọc đi tới trước mặt Tiêu Viển, khinh bỉ nói.
“Anh cảm thấy mặt tôi trắng lắm sao?” Tiêu Viển thản nhiên nói.
“Mẹ kiếp, tao không tới đây để thảo luặn xem mặt mày có trắng không, tháng này phải trả phí bảo kê rồi đó!”
“Phí bảo kê bao nhiêu?”
“Năm mươi nghìn tệ!” Tên đầu trọc giơ bàn tay lên.
“Cái gì cơ? Năm mươi nghìn tệ? Trước đây không phải chỉ có ba mươi nghìn tệ thòi sao?” Đinh Lực bên cạnh không nhịn được mà xen mồm vào.
Bốp!
Tên đầu trọc tát một phát vào mặt
Đinh Lực, hung dữ nói: “Đó là giá trước đây, bây giờ vật giá leo thang, thực phẩm, quần áo có cái nào không táng đàu, vậy đương nhièn là phí bảo kê cũng phải tăng lên rồi!”
Đinh Lực ôm mặt, lùi lại vài bước, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Lúc tiếng tát vang lên, vẻ mặt Tiêu Viền trầm xuống, anh nhìn tên đầu trọc, giọng nói trờ nên lạnh lùng: “Anh sẽ phải hối hận vì cái tát này”.
“Hối hận? Ông đây sẽ không bao giờ làm chuyện gì khiến mình phải hối hận!” Tên đầu trọc trừng mắt nhìn Tiêu Viển, những tên lưu manh khác cũng đều xông tới, chuần bị đánh nhau.
Bốp.
Đúng lúc này, Lưu Đại Khuê từ bên ngoài bước vào, thấy tên đầu trọc, cố tình nói: “Anh Xà, tại sao tới còng ty mà không nói trước một tiếng?”
“Anh Lưu, tòi tới thu tiền bảo kê tháng này…” Tên đầu trọc thu lại ánh mát đang trừng Tiêu Viền, phối hợp với hắn.
“Ồ, đúng là tới ngày rồi, nhưng mà bây giờ bộ phận an ninh không phải do
tôi quyết định nữa, có chuyện gì thì anh cứ nói chuyện với trưởng phòng Tiêu nhé”. Lưu Đại Khuê chỉ vào Tiêu Viền nói.
“Được, tôi sẽ nói chuyện với hắn!” Tên đầu trọc gật đầu: “Nếu là anh Lưu thì tôi cũng rất ngại phải tăng tiền bảo kê, nhưng mà bây giờ, ha ha, nám mươi nghìn tệ, không được thiếu đồng nào cả! Nếu không, tôi sẽ làm cho công ty của các người không thể hoạt động được nữa!”
LƯU Đại Khuê nở nụ cười, đây là những điêu hãn đã nói với tên đầu trọc trong điện thoại, vừa đế giáo huấn Tiêu Viền, vừa đế hắn thế hiện tầm quan trọng của mình, đế cho Tò Ngọc biết còng ty không thế nào thiếu hắn!
“Đinh Lực, cậu có nhớ vừa rồi hắn dùng tay nào đánh cậu không?”
Tiêu Viền không thèm đế ý tới màn diễn xướng của Lưu Đại Khuẻ và tên đầu trọc mà nhìn vết bàn tay màu đỏ in trên mặt Đinh Lực, bình tĩnh hỏi.
“Em nhớ”. Đinh Lực yếu ớt gặt đầu.
“Mặt còn đau không?”
“Nếu đã là kẻ cằm đằu thì phải làm điều mà kẻ cầm đầu nên làm, cậu có biết phải làm như nào không?”
“Em, em đánh lại sao?” Đinh Lực sợ tới mức chàn run lên, nhưng vẩn có dũng khí nói.
“Đánh lại thì có ý nghĩa gì?” Giọng Tiêu Viền chợt trở nên lạnh lùng và có vẻ nham hiếm: “Hắn đánh cặu bằng tay nào thì cặu phải bè gãy tay đó của hắn!”
II M
Đinh Lực sợ tới mức suýt chút nữa ngã phịch xuống đất, còn đám người đầu trọc lại rất tức giặn.
“Thằng ranh, mày nói cái đéo gì đấy?”
“Mẹ nó, mày có tin là tao giết mày luôn không?”
Đám lưu manh đều giơ dao xẻ dưa hấu và còn sãt lên, chí cần tên đầu trọc nói một câu, bọn họ sẽ lập tức chém chết thằng nhãi ngạo mạn này!
Lưu Đại Khuê lạnh lùng cười vài tiếng, quả nhiên giống với suy nghĩ của hãn, Tiêu Viền vần sẽ tiếp tục kiêu ngạo… Chỉ cần bọn họ xảy ra xung đột, vậy thì
Tiêu Viền sẽ vướng vào phiền phức mãi mãi!
Tuy rằng, đám người đâu trọc không phải đối thủ của Tiêu Viên nhưng bọn họ có Phi Ưng Bang chống lưng!
Dù cho Tiêu Viễn có lợi hại đến mấy, anh cũng chỉ có một mình, làm sao mà đối phó với cả một bang phái chứ?
Sớm muộn gì anh cũng phải chết trong tay Phi Ưng Bang mà thồi!
“Ha ha, thằng ranh, mày nói cái gì cơ? Định bẻ gãy tay tao á?” Tên đầu trọc giận tím người, quơ quơ tay phải trước mặt Tiêu Viển: “Là tay này đánh đấy, tới đi, mày đụng vào tao một cái xem nào!”
“Được thôi, vậy thì thử xem!” Tiêu Viển vừa dứt lời, tay phải nhanh như chớp, nắm lấy cố tay tên đầu trọc.
“Mày định…”
Vẻ mặt tên đầu trọc thay đổi, vừa mới nói ra hai chữ, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn vang, ngay sau đó một cơn đau nhức ập tới, những lời sau đó hoàn toàn biến thành một tiếng kêu thảm thiết.
Cố tay phải của hán đã bị Tiêu Viễn bẻ gãy!
“Tên khốn nạn, chém hàn!”
“Giết chết hắn!”
Đám lưu manh thấy đại ca mình thua cuộc thì tức giặn gầm lên một tiếng, xòng vào Tiêu Viền.
Bốp.
Tiêu Viển đá văng tên đầu trọc rồi đấm một cú khiến tên lưu manh đầu tiên bay ra ngoài, đồng thời đoạt lấy côn sắt trong tay hãn.
Bang bang bang!
Tiêu Viển cầm còn sắt, hung háng đập mạnh vào người đám lưu manh, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngừng.
Ánh măt Lưu Đại Khuê bên cạnh hiện lên vẻ hưng phấn và tàn nhân, cứ đánh đi, Tiẻu Viễn, Phi ưng Bang sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, trận chiến kết thúc, đám lưu manh ôm vết thương, tất cả đều dùng ánh mát kinh sợ nhìn Tiêu Viền, không ai dám
xông lên nữa.
Tiêu Viễn cầm theo còn sắt, ánh mât lạnh lùng đảo qua đám lưu manh, sau đó đi về phía tên đầu trọc đang ôm tay.
“Mày, mày muốn làm gì, tao là người của Phi ưng Bang…” Tên đầu trọc ngoài mạnh trong yếu hô lên.
Bang!
Tiêu Viền đập còn sẳt vào đầu tên đầu trọc: “Đừng dùng Phi ưng Bang để uy hiếp tôi, tòi không quen biết Phi ưng Bang gì cả!”
“A…”
Tên đầu trọc lại kêu lên một tiếng thảm thiết, bây giờ hẳn đang rất hối hận vì vội vàng chạy tới đây sau cuộc gọi của Lưu Đại Khuê!
“Vừa nãy tòi đã nói rồi, anh sẽ phải hối hận vì đánh anh em của tôi!” Tiêu Viền nói, khóe mat liếc qua Đinh Lực, thật ra anh càng muốn đế Đinh Lực tự mình ra tay trả thù hơn, nhưng mà thấy bộ dạng run b’ân bật của cặu ta, vản là quên đi, rèn luyện dũng khí cũng là cả một quá trình!
Hốc mắt Đinh Lực đỏ lên, khụt khịt
mũi, cổ găng không đế mình rơi nước mắt.
“Ba mươi nghìn tệ tệ phí bảo kê? Mẹ kiếp, ông đây làm một tháng mới được có hai mươi nghìn tệ, anh tới một chuyến mà đòi ba mươi nghìn tệ á, dựa vào đâu chứ? Anh vò liêm sỉ đến vậy sao?” Tiêu Viển nói xong, lại đập một gậy lên người tên đầu trọc.
“À… Đáy là phí bảo kê, Phi Ưng Bang chúng tôi sẽ bảo kê…”
“Có cái rắm, còng ty cần các người bảo kê sao?” Tiêu Viễn chửi một câu: “Sau này còn dám tới đây thu phí bảo kê, tòi sẽ đánh gãy chàn các người!”
Tên đầu trọc không dám lên tiếng, nhưng trong lòng lại vò cùng tức giận, tên khốn kiếp, đợi Phi Ưng Bang bọn này tới trả thù đi!
“Nói, ai bảo anh tới đây?” Tiêu Viẻn giơ côn săt lên, lạnh lùng hỏi.
LƯU Đại Khuê chột dạ, hỏng rồi!
Tên đầu trọc liếc qua Lưu Đại Khuê, lác đằu: “Không có ai bảo tỏi tới hết, hôm nay tôi tới đế thu phí bảo kê thòi”.
“Vậy sao?” Tôi đếm tới ba, nếu anh
không nói sự thật, tòi sẽ đánh gãy nốt tay trái của anh!”
Vẻ mặt tên đầu trọc thay đổi, lại nhìn Lưu Đại Khuê.
“Một”.
“Hai”.
“Là Lưu Đại Khuê gọi điện thoại bảo tôi tới!” Không đợi Tiêu Viền đếm tới ba, tên đầu trọc đã lớn tiếng nói.
Không còn cách nào khác, hắn sợ, hơn nữa hán cũng đã nhìn ra tên này chắc chắn là người tàn nhẫn, nói được làm được, nếu còn tiếp tục không khai, tay trái của hắn thật sự sẽ phế luồn mất!
“Có cái rắm, Lưu Đại Khuê là chủ quản an ninh của còng ty, hắn sao có thế bảo anh tới thu phí bảo kê được chứ? Anh lừa tôi sao?” Tiêu Viền cố tình tức giận nói.
“Tôi không lừa cậu đâu, thật sự là Lưu Đại Khuê gọi tôi tới mà, hắn bảo tòi dẫn người tới giáo huấn cậu, nhân tiện thu thêm phí bảo kê, sau đó hắn sẽ xuất hiện, ra vẻ mình rất quan trọng…” Tên đầu trọc không dám giấu giếm, nói ra tất cả mọi chuyện.
vẻ mặt Lưu Đại Khuê thay đối, xong
rồi!
Khóe miệng Tiêu Viển hơi nhếch lên, quay đầu nhìn Lưu Đại Khuê: “Chủ quản Lưu, tôi thật sự không ngờ rằng anh lại làm ra chuyện ảnh hưởng tới lợi ích của còng ty, cấu kết với xã hội đen như vậy…”
“Không, tòi không có, tỏi bảo hắn tới chỉ đế xử lý cậu thôi!” Lưu Đại Khuê buột miệng nói.
“Xử lý tôi? À, chuyện này tôi sẽ báo cáo với sếp Tò, anh dọn dẹp đồ đạc rồi chuần bị cút đi đi!” Tiêu Viển không khách sáo nói.
Vẻ mặt LƯU Đại Khuê thay đổi, tức giặn nói: “Thăng ranh, tao là chủ quan bộ an ninh, ngoại trừ sếp Tô, không ai có thể đuổi việc tao cả!”
“Cút hay không cút?” Tiêu Viển lười nói nhiều với hắn, giơ còn sắt lên, chỉ thẳng vào Lưu Đại Khuê.
Lưu Đại Khuê thấy Tiêu Viển định ra tay, lại nghĩ tới trình độ đáng sợ của anh, trong lòng sợ hãi: “Được thôi, tao đi, nhưng tao nhất định sẽ làm mày phải hối hận, Phi Ưng Bang cũng sẽ không bỏ qua
cho mày đâu!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 15 Cút ngay"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com