Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 2 Không được, phái hôn môi
Chương 2: Không được, phái hôn môi
“Anh Tiêu, anh đã có chồ ờ, ờ Long Hải chưa?”
“Vân chưa, tôi vừa mới đến, định ngày mai sẽ đi thuê nhà”.
“Đừng phiền phức như vậy, chúng ta ở chung đi”.
“Hả?” Hai mắt Tiêu Viển trợn to, ở chung hả?
Tò Ngọc trợn mắt: “Đừng nghĩ lung tung, ờ chung là để anh thuận tiện bảo vệ tôi và em gái tôi được an toàn mà thôi”,
“Khụ khụ, tôi không nghĩ lung tung…” Tiêu Viền háng giọng nói: “Cô tín nhiệm tôi như vậy à?”
“Tòi không tín nhiệm anh, mà tín nhiệm anh tôi’”
Tiêu Viẻn gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ kỳ quái: “Có tôi ở đây, nhất định sẽ bảo vệ chị em cò chu toàn, cho dù gặp phải phiền toái gì, tòi cũng sẽ giúp các cô giải quyết hết!”
“Được, cảm ơn anh Tiêu”, Tỏ Ngọc mỉm cười, ấn tượng của cô với Tiêu Viển
đã hơi thay đổi.
“Ha ha, cảm ơn cái gì, tòi và anh cò là anh em”.
“Anh Tiêu…”
“Tò Ngọc, đừng gọi tòi là anh Tiêu nữa, tỏ ra không thân thiết, cứ gọi tên tòi hoặc gọi anh Viền cũng được”.
Tỏ Ngọc gặt đầu: “Tiêu Viển, mặc dù anh và anh tôi là đồng đội, nhưng nếu anh đã đến thành phố Long Hải giúp tòi, vậy tôi cũng không thề để anh bận rộn vô ích, tạm thời lương hai mươi nghìn tệ mỗi tháng, anh thấy thế nào?”
Tiêu Viển sửng sốt, còn có tiền lương ư? Cò gái này đúng là một người đáng được chú ý!
“Nếu như anh chè ít, vậy…”
“Không phải, hai mươi nghìn tệ là nhiều rồi”, Tiêu Viễn lâc đầu, anh đến đây, đơn thuần là vì giữ lời hứa của một người đàn ông, chứ không phải vì tiền.
Nếu anh muổn kiếm tiền, anh chỉ cần nói một câu hàng năm có thê’ nhận được 200 triệu tiền lương, cũng có rất nhiều người đến cầu xin anh đi!
Tô Ngọc thấy Tiêu Viễn đồng ý, nói vài câu đơn giản, sau đó gọi nữ trợ lý vào, bàn giao: “Tiêu Viển, anh đi ký hợp đồng với chị Lan trước đã, tỏi phải xử lý một số việc, đợi tôi tan ca rồi nói chuyện tiếp”.
“Được”, Tiêu Viễn gặt đầu, đi theo nữ trợ lý.
Tô Ngọc nhìn bóng lưng Tiêu Viền, nheo mắt, anh ta có thế làm được khòng? Một khi tin tức lộ ra ngoài, nhất định sẽ gặp phiền phức lớn như nước lũ cuồn cuộn!
Đến phòng làm việc bên cạnh, Tiéu Viển rời mat khỏi cặp mông tròn trịa của nữ trợ lý.
“Chị Lan, từ nay chúng ta có thế được xem là một nửa đồng nghiệp, chúng ta làm quen lại nhé, em tên là Tiêu Viển”.
Tiêu Viễn đưa tay phải ra, mỉm cười nhìn nữ trợ lý, đây là một người đàn bà lẳng lơ.
Lẳng lơ, đôi lúc không phải từ mang nghĩa xấu, mà là lời ca ngợi, đại diện cho nghĩa quyến rũ vô hạn.
Mặc dù cô ta không đẹp bằng Tô
Ngọc, nhưng lại có thân hình tuyệt đẹp, toàn thân ngập tràn dáng vẻ thành thục trưởng thành, giống như một quả đào chín, chỉ cần cân một miếng, cũng đủ khiến đàn ông không thế nào quên…
“Tân Lan, trợ lý của sếp Tô”.
Nữ trợ lý bàt tay Tiêu Viền, sau đó mỉm cười… cò ta có thế cảm nhận được, người đàn ông này nhẹ nhàng nhéo tay cò ta, khòng nghiêm túc lắm, nhưng không quá mức.
“Chị Lan, sau này mong chị giúp đỡ nhiều”, Tiêu Viền buông tay, khóe miệng khẽ cong, người phụ nữ này khá thú vị.
Tân Lan cười gật đầu: “Cậu ngồi xuống trước đi, tòi bảo người chuẩn bị hợp đồng”.
Chắng bao lâu, hợp đồng đã chuấn bị xong, Tiêu Viền nhìn cũng không nhìn, soàn soạt ký tên mình.
“Ha ha, cậu không nhìn ư? Khòng sợ đây là giấy bán thân à?”
“Giấy bán thân? Nếu có thế bán thân cho Tò Ngọc thì cũng không lồ mà!”
“Bán cho tôi thì sao?” Tân Lan cười duyên.
“Bán cho chị ư? Tiêu Viền liếc nhìn bộ ngực gần như sắp bung ra khỏi áo sơ mi trắng của Tân Lan, cười toe toét: “Vậy càng lời to!”
“Lẻo mép!” Tân Lan trợn mắt nhìn Tiêu Viền, nhưng không tức giận.
Thông qua cuộc nói chuyện, mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết hơn rất nhiều, Tiêu Viển cũng biết được tình hình hiện tại của Tò Ngọc và còng ty từ Tân Lan.
Mặc dù có không ít phiền phức, nhưng anh vằn mơ hồ cảm thấy đây không phải nguyên nhân cơ bản khiến Tô Ngọc gọi cho anh trai cò!
Khòng nghĩ ra được, Tiêu Viền cũng không nghĩ nữa, chờ khoảng thời gian nữa, tự nhiên sẽ hiểu!
“Không nói nhảm với cậu nữa, cậu uống chút trà trước đi, tôi đi xử lý tài liệu”.
Tiêu Viển nhìn chồng tài liệu, chép miệng: “Nhiều như vậy ư?”
“ừ, đây là tài liệu nội bộ của cóng ty, sau khi sẽ xử lý sẽ nộp cho sếp Tô”.
“Ồ”, Tiêu Viền cầm một bản lên đọc.
Tân Lan cũng không đế ý đến anh nữa, cúi đầu làm việc của mình.
Khoảng năm phút sau, Tiêu Viền để tài liệu trước mặt cô ta: “Chị Lan, chị thấy thế nào?”
“Hả?” Tân Lan sửng sốt, cẩn thận nhìn, hai mât mở to: “Đây là lời chú giải của cậu à?”
“Đúng vậy, em không hiếu rõ về còng ty, chỉ có thế nói một ít từ một góc độ rộng, phương diện chi tiết thì chỉ có thể dựa vào chị Lan”.
Tân Lan nhìn lại một lằn nữa, chợt ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng.
Tiêu Viẻn giật mình: “Chị Lan, sao chị nhìn em như vậy?”
“Ôi nhàn tài, đến đây, giúp tòi xử lý những thứ này đi!” Tân Lan nói xong, đưa cho Tiêu Viên mấy thêm vài chồng.
Tiêu Viền không nói, mẹ kiếp, đây là đang xem anh như lao còng làm việc miên phí à?
“Đừng dùng vẻ mặt này, hòm nào chị mời cậu ăn cơm!”
“Được rồi”.
Tiêu Viễn gật đầu, bắt đầu xử lý.
Hai mươi phút sau, anh đặt mấy tập tài liệu trước mặt Tân Lan.
Tân Lan dại ra, nhanh như vậy sao? Không xử lý qua loa đấy chứ? Nhưng sau khi đọc xong, cò ta không biết nén nói gì.
Một lúc lâu sau, cô ta nặn ra một câu: “Thăng nhóc, cậu đến cướp chén cơm của chị à?”
tt H
Tiêu Viển chưa kịp nói gì, thì điện thoại trên bàn reo lẽn.
Tân Lan nhấc điện thoại, đáp lại, rồi cúp máy: “Cặu ngồi đi, chị xuống lấy đơn chuyến phát nhanh”.
“Chị Lan, việc nặng nhọc như này giao cho em đi, em lấy giúp chị”.
“Được, cảm ơn cậu”.
Sau khi Tiêu Viền rời đi, Tân Lan cầm mấy tập tài liệu lên, suy nghĩ một chút rồi đi đến phòng tổng giám đốc.
“Tiếu Ngọc, cho em này”.
Xung quanh không có người ngoài, Tân Lan không gọi sếp Tô, đưa tài liệu cho Tô Ngọc.
“Chị Lan, sao hôm nay nhanh vậy?” Tò Ngọc nhặn lấy, chỉ nhìn một chút: “ơ, đày không phải chữ của chị, ai viết vậy?”
“Tiêu Viền”.
“Anh ta?” Tô Ngọc sửng sốt, cẩn thận nhìn, càng xem hai mât càng mở to: “Chị Lan, cái này thật sự do anh ta viết à?”
Tân Lan cười khổ gật đầu: “Có phái rất ngạc nhiên không? Nếu em biết, cậu ta làm xong tập tài liệu này trong bao lâu, nhất định sẽ càng kinh ngạc hơn!”
“Trong bao lâu?”
“Hơn hai mươi phút”.
Tô Ngọc choáng váng: “Sao có thể như vậy được? Ngay cả chị Lan, cũng phải mất bốn mươi, năm mươi phút, phải không?”
“Đúng vậy, cách xử lý có thế không hoàn mỹ! Tuy rang cậu ta không hiếu công ty chúng ta, nhưng xét về mọi mặt, thì rất hoàn hảo, đặc biệt là bộ phận tiếp thị…”
Tò Ngọc vội vàng lấy tập tài liệu bộ phận tiếp thị, đúng như Tân Lan nói, rất hoàn hảo, đồng thời cũng giải quyết được
vấn đề khiến cô đau đầu mấy ngày nay!
“Tiểu Ngọc, người này có thật là đồng đội của anh em không? Trong quân đội còn có nhân tài như vậy sao?”
Tò Ngọc nhìn Tân Lan, dùng giọng điệu kỳ quái nói: “Nếu em nói anh ta nuôi heo ở trong quân đội thì chị tin không?”
tt M
Tân Lan trợn mắt há mồm, nuôi heo hả?
Trong văn phòng, hai người phụ nữ đều không thể bình tĩnh, còn Tiêu Viển đi lấy đồ chuyến phát nhanh, trong lòng cũng tràn đầy tò mò.
“Đóng gói kín như vậy, chắng lẽ là đồ chơi tình dục giống như máy rung?”
Anh nghĩ đến Tân Lan gợi cảm lắng lơ, trong đầu hiện lên một hình ảnh không phù hợp với trẻ con, anh lại cười tà ác.
Khi Tiẻu Viền quay lại phòng làm việc, Tân Lan đã quay về.
“Chị Lan, của chị này”.
Tân Lan nhận lây, thản nhiên đặt sang bên cạnh: ‘Tiêu Viển, chị có thế thương lượng chuyện này với cậu
không?”
“Chuyện gì?”
“Sau này cậu không có chuyện gì, đến đây ngồi nhiều hơn, bặn bịu giúp chị một tay, thế nào?”
“Yên tâm, chị sẽ không để cậu giúp đỡ không còng đâu”, Tân Lan cười, ánh mãt quyến rũ.
Tiêu Viễn nhìn bộ dáng quyến rũ của Tần Lan, trêu chọc cô ta: “Chị Lan, chị hòn em một cái, em sẽ đồng ý với chị”.
Chụt.
Tân Lan ghé sát vào mặt Tiêu Viền, nhẹ nhàng hòn lên.
Tiêu Viển ngơ ngác, chết tiệt, cò gái này mạnh hơn anh tưởng tượng!
“Bây giờ được chưa?”
Tân Lan khẽ cười, nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Tiêu Viền, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý.
“Không được, phải hôn môi”.
tt II
Đến lượt Tân Lan sửng sốt, da mặt
người này dày hơn so với tướng tượng của cồ ta!
“Chị Lan, đến đây nào, hôn hòn”, Tiêu Viền chu miệng.
“Chết đi, được voi đòi tiên”, Tân Lan vừa cười vừa mắng, xua tay: “Cút mau, sếp Tô đang đợi cậu!”
“Được rồi, em cút đây, hẹn gặp lại, chị Lan”.
Tiêu Viễn cười vui vé, vừa ra khỏi phòng làm việc, đã thấy Tô Ngọc xách túi đi ra.
“Tan ca rồi à?”
“ừ, đi thòi”.
Hai người đi thang máy xuống tâng, đến bãi đỗ xe.
Khi Tiêu Viền nhìn thấy chiếc Maserati màu đen, hai măt anh sáng lên.
Tô Ngọc chú ý đến ánh mắt của anh, ném chìa khóa qua: “Anh lái đi”.
“Được”, Tiêu Viễn nhếch mép, khới động xe, chậm rãi lái xe về phía cửa.
Còn chưa đến cửa, đã thấy một nhóm người lao vào, chừng khoảng hai mươi ba mươi người, trên tay đều cầm
gậy-
Phía trước là Nhậm Khôn, nửa mặt sưng thành đầu heo, cầm gậy bóng chày, dáng vẻ uy phong lẫm liệt.
“Cặu Nhậm, nhìn kìa, là thằng nhóc đó!” Đứng bên cạnh hắn, là một vệ sĩ vạm vỡ quấn băng vải ở cổ tay, chỉ vào chiếc Maserati hét lên.
Nhậm Khôn cấn thận nhìn, vẻ mặt hung dữ nói: “Chặn chiếc xe đó lại!”
Hai ba chục tên côn đồ đồng thanh thưa rồi chặn đường.
Nhậm Khôn giơ gậy bóng chày lên, chỉ vào Tiêu Viền đang ngồi trên ghế lái của chiếc Maserati: “Thằng nhóc, mày cút xuốnq đây cho bố mày!”