Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 25 Ăn hải sản
Chương 25: Ăn hải sản
Tiêu Viễn nghe Tô Tiểu Manh nói thế, lòng cũng dao động, lẽ nào họ đã thoát khỏi nhà họ Tô?
Trong này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không lúc nhắc đến nhà họ Tô, Tô Tiểu Manh cũng sẽ không có phản ứng như vậy.
Ân oán gia tộc? Hay là vì cái khác?
Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, nếu anh đã đến rồi thì sẽ bảo vệ chị em nhà họ Tô, nếu ai dám làm tổn thương họ, thần đến giết thần, ma đến giết ma.
Sau đó anh lại nghĩ đến những bức thư đe dọa và máy nghe lén, những thứ này có liên quan đến nhà họ Tô không? Hay nói cách khác, chẳng lẽ Tô Ngọc biết điều gì đó nhưng lại giấu mình?
Lúc anh muốn hỏi kỹ càng hơn, chỉ nghe Tô Tiểu Manh lạnh lùng nói: “Tô Vân Phi đúng là tên bạc tình bạc nghĩa, chị tôi gặp phiền phức, anh ta cũng không về?”
Tiêu Viễn khẽ cau mày: “Tiểu Manh, cô không nên nói anh mình như vậy… Anh ấy muốn về, nhưng quân đội có nhiệm vụ, quân nhân phải bảo vệ gia đình và đất nước, anh ấy cũng
không còn cách nào khác…’
“Bảo vệ gia dinh và đất nước? Anh ta còn chẳng thể bảo vệ em gái mình, thì còn bảo vệ đất nước quái gì? Hơ, anh không thấy buồn cười sao?”, Tô Tiểu Manh cười nhạo nói.
“Tiểu Manh, thiên chức của quân nhân là tuân theo mệnh lệnh, chắc cô từng nghe đến câu này nhỉ? Mặc dù anh ấy không thề về, nhưng anh ấy vẫn lo cho sự an toàn của cô và chị cô, cho nên mới bảo tôi đến…”
“Nếu thực sự lo lắng cho tôi và chị tôi thì anh ta nên giải ngũ và quay về. Năm đó anh ta không nên đỉ khỏi Long Hải để nhập ngũ vào lúc tôi và chị tôi cần anh ta nhất”, mắt Tô Tiểu Manh đỏ lên, cảm xúc thay đổi, trở nên kích động.
Tiêu Viễn im lặng vài giây, anh có lẽ hiểu được tại sao Tô Tiểu Manh lại hận anh hai của mình như thế.
Nhưng cô ấy không biết anh trai mình đã chết, không về được nữa… Cho dù có là lỗi lớn đến mấy thì cũng đã chết, lỗi lầm cũng nên biến mất nhỉ?
Anh rất muốn nói chuyện này ra nhưng lại không dám, như thế tàn nhẫn quá…
Anh lắc đầu, thôi vậy, trước tiên vẫn nên nghĩ cách gỡ bỏ nút thắt của cô ấy rồi tính.
Còn nữa, lúc trước khi nhắc đến cô nhóc này, giọng điệu anh Tô luôn có sự áy náy, nói mình không phải là một người anh tốt gì đó.
Có lẽ, đây cũng là khúc mắc trong lòng anh Tô, nếu mình có thể giải quyết khúc mắc này giúp anh em họ thì anh Tô ở thế giới bên kia cũng sẽ được an ủỉ nhỉ?
Nghĩ tới đây, Tiêu Viễn thở dài, tính tình cô nhóc này không tốt, trừ khi biết được tin anh Tô đã chết, nếu không còn lâu mới có thể gỡ bỏ khúc mắc của cô ấy.
“Được rồi, Tiểu Manh, tạm thời không nói đến anh của cô nữa”, Tiêu Viên nhìn đôỉ mắt đỏ hoe của Tô Tiểu Manh, cảm thấy hơi đau lòng, bèn đổỉ chủ dề: “Lần này phiền phức của chị cô cũng có thể không phải là nhà họ Tô gây ra, trước kia có người gửi thư đe dọa cho chị cô…”
“Thư đe dọa?”, Tô Tiểu Manh biến sắc: “Ai?”
“Tôi không rõ, vừa rồi chị cô có nói trong điện thoại là đối phương lại gửi email cho cô ấy’.”
“Máy nghe lén trong nhà cũng là do đối
phương làm à?”, Tô Tiểu Manh nghĩ đến gì đó bèn hỏi.
Tiêu Viễn thầm khen ngợi, không hổ là học sinh siêu giỏi môn nào cũng thỉ ổn định được sáu mươi điểm, đầu óc khá lắm, nghĩ ngay được đến phương diện này.
“Không hẳn, hiện giờ đối phương đang ẩn nấp trong bóng tối, không thể tra ra được. Nếu là đối phương làm thật thì vẫn ổn, nhưng nếu không phải… chứng tỏ người đang theo dõi chị của cô không chỉ có một”.
Sắc mặt Tô Tiểu Manh lại thay đổi, rốt cuộc là ai đang theo dõi chị? Nhà họ Tô? Hay là kẻ thù ẩn nấp trong tối?
“Tiểu Manh, cô nghĩ giống nhà họ Tô làm không?”, Tiêu Viên ngẫm nghĩ, sau đó hỏi.
“Không giống, nếu nhà họ Tô muốn gây chuyện, chắc chắn sẽ quang minh chính đại… Họ sẽ không giở trò trong âm thầm, cũng xem thường mấy trò đó”.
Tiêu Viễn gật đầu, vốn dĩ anh muốn hỏi tại sao họ lại ra khỏi nhà họ Tô, nhưng lời vừa đến bên môỉ thì không thốt ra nữa, đợi tìm cơ hội hỏi Tô Ngọc vậy.
Tô Tiểu Manh không nói gì, mím chặt môi
nhìn ra ngoài cửa xe, không biết đang nghĩ gì, trong xe rơi vào im lặng.
Hơn mười phút sau, chiếc Maserati dừng trước cổng một nhà hàng hải sản.
“Tiểu Manh, đừng nghĩ nhiều nữa, có tôi ở đây, trời không sập được đâu”.
Tiêu Viễn xuống xe, mở cửa giúp Tô Tiểu Manh, mỉm cười nói.
Tô Tiểu Manh nhìn nụ cười của Tiêu Viễn, trong lòng run lên, đây là lần đầu tỉên cô ấy cảm thấy tên này không đáng ghét… thậm chí còn hơi cảm động.
“Ha ha, xuống xe đỉ. Hôm nay tôi mờ, đừng khách sáo với tôi, muốn ăn gì thì ăn”, Tiêu Viễn hào phóng nóì.
“Thật sao? Vậy tôi muốn ăn hơn hai ký tôm hùm Úc và cua hoàng đế…”, Tô Tiểu Manh cố ý nói: “Được rồi, chỉ cần tiệm này có thì chúng ta ăn”.
Hai người vào nhà hàng hải sản, để có thể có một bữa ăn ngon hơn, Tiêu Viễn đặt một phòng riêng, sau đó gọi phục vụ: “Có loại tôm hùm Úc hơn hai kg không? Tôi muốn tôm hùm tươi sống, đừng lấy tôm nuôi ra lừa bọn tôi”.
“Anh ơi, chỗ bọn tôi không có loại hơn hai
kg”.
“Tiểu Manh, loại nhỏ hơn được không?”, Tiêu Viễn nhìn Tô Tiểu Manh, hỏi.
‘Vừa rồi tôi đùa thôi, ăn gì cũng được”, Tô Tiểu Manh lắc đầu, cô ấy cũng không có tâm trạng ăn.
“Anh à, bọn tôi có hơn một cân tôm hùm Úc tươi sống, được vận chuyển đường hàng không..”, phục vụ vội nói.
“Được, lấy cái đó đi, ngoài ra có cua hoàng đế không? Còn nữa..”, Tiêu Viễn gọi sáu bảy loại hải sản một lúc rồi mới để người phục vụ rời đi.
Chẳng mấy chốc, hải sản lần lượt được bưng ra, Tô Tiểu Manh còn muốn uống bia, nhưng lại bị Tiêu Viên ngăn lại, anh biết tâm trạng của cô nhóc này không tốt.
“Tiểu Manh, lát nữa tôi còn phải đến công ty đón chị cô, nếu để cô ấy ngửi thấy mùi rượu trên người cô, cô ấy sẽ không vui”.
Tô Tiểu Manh gật đầu, không gọi thêm rượu nữa, chỉ ăn tôm hùm úc của mình… Tôm hùm vốn thơm ngon bây giờ lại không có mùi vị gì, trong đầu cô ấy cứ nghĩ mãi đến việc rốt cuộc nên làm sao để giúp chị mình?
“Tiểu Manh, chị cô không nói cho cô biết là vì không muốn cô lo lắng, thế nên cô đừng lo những chuyện này…. Nếu cô muốn chị mình vui vẻ thì đừng cố ý thi được sáu mươi điểm trong kỳ thỉ sắp tới nữa”, Tiêu Viên đang nhai chân cua hoàng đế, nói với Tò Tiểu Manh.
Tô Tiểu Manh khựng lại, ngẩng đầu trợn mắt nhìn Tiêu Viên: “Sao anh biết?”
“Ha ha, lần trước chị cô từng nhắc đến một câu, tôi nghĩ lần nào cũng kiểm soát điểm của mình ở mức sáu mươi điểm còn khó hơn được tròn điểm nhiều lắm…”
‘Vậy chị tôi cũng biết rồi à?”, Tô Tiểu Manh hỏi.
“ừ’.
ii ff
“Ha ha, chị cô cũng không ngốc, cô có thể giấu một lúc, nhưng không thể giấu mãi được, sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ phát hiện ra”, Tiêu Viễn khẽ cười, nhìn Tô Tiểu Manh trưng ra vẻ mặt đau khổ: “Nhưng tôi rất tò mò, người ta đều cố gắng trở thành học sinh siêu giỏi, tại sao cô lại cố ý trở thành học sính kém?”
Tô Tiểu Manh mấp máy môi, thở dài: “Haizz, một câu nói không hết, người ở giang
hồ, không quyết định được số phận của mình”.
Tiêu Viễn cạn lời, một đứa nhóc mà còn nói được người ở giang hồ, không quyết định được số phận của mình?