NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 27 Phúc lợi

  1. Home
  2. Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài
  3. Chương 27 Phúc lợi
Prev
Next

Chương 27: Phúc lợi
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, Tiêu Viễn mở mắt.
Nghĩ đến tình cảm sâu đậm giữa hai chị em Tô Ngọc và Tô Tiểu Manh đêm qua, anh không nhịn được lộ ra nụ cười ấm áp.
Nằm trên giường một lúc, sau đó mớỉ rời giường tắm rửa sạch sẽ, rồi ra ngoài phòng khách.
Lúc trước vào thời điểm này, Tô Ngọc đã làm bữa sáng, nhưng hôm nay trong bếp không có động tĩnh gì.
Tiêu Viễn nhìn lên lầu, mỉm cười, đỉ vào phòng bếp, mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu, bắt đầu làm bữa sáng.
Anh vừa mới làm xong, có tiếng bước chân vang lên, Tô Ngọc mặc đồ ngủ xuất hiện ở cửa phòng bếp.
Tò Ngọc nhìn thấy Tiêu Viễn đeo tạp dề chiên trứng, không khỏi giật mình: “Tiêu Viễn, sao anh…”
“Haha, chào buổi sáng.” Tiêu Viễn cười chào hỏi, xúc trứng chín bảy phần từ trong chảo, bỏ ra đĩa: “Thấy cô còn chưa dậy, tôi giúp cô làm bữa sáng.”
“Tối qua tôi ngủ chung với Tiểu Manh, nói chuyện đến hơn hai giờ sáng, nên không dậy sớm được…” Tô Ngọc vừa nói, vừa đỉ vào bếp: “Anh nghỉ ngơi đi, để tôi làm cho.”
“Không cần, sắp xong rồi, cô lên gọi Tiểu Manh dậy đỉ” Tiêu Viên lắc đầu, đập một quả trứng khác vào chảo.
Tô Ngọc thấy động tác thành thạo của Tiêu Viễn cùng nụ cười ôn hòa trên mặt anh, trong lúc nhất thời hơi hốt hoảng, bóng dáng anh cả hiện ra trước mắt, hồi đó anh cũng nấu bữa sáng cho bọn họ như vậy, cùng nhau ăn sáng…
“Tô Ngọc, cô sao thế?”
Tiêu Viễn lật quả trứng, thấy Tô Ngọc nhìn mình không chớp mắt, nghi ngờ hỏi.
“Há? Không, không có gì.” Tô Ngọc giật mình tỉnh lại, lắc đầu, khẽ nói: “Tôi nhớ anh trai tôi, trước kia anh ấy cũng thích làm trứng chiên cho tôi và Tiểu Manh… Tiêu Viên, lần này anh ấy đi làm nhiệm vụ, liệu có gặp nguy hiểm gì không? Khi nào anh ấy có thể trở về?”
Động tác Tiêu Viễn cứng đờ, miễn cưỡng cười: “Yên tâm đi, anh cô là Binh Vương siêu cấp, hơn nữa anh ấy không đi một mình, cho nên không có việc gì đâu!”
“ừ.” Tô Ngọc gật đầu, nhưng nghĩ đến anh cả, cô cảm thấy hoảng hốt là sao?
“Được rồi, mau đi gọi Tiểu Manh dậy đi, nếu không một lúc nữa cô sẽ đi muộn mất… haha, kỹ năng làm món trứng chiên của tôi, cũng không kém anh cả cô đâu!”
Tiêu Viễn sợ Tô Ngọc hỏi thêm câu nữa, lập tức thúc giục cô.
“ừ” Tô Ngọc gật đầu, nhìn trứng chiên trong chảo, xoay người rờỉ đi.
Mấy phút sau, Tiêu Viên bày bữa sáng lên bàn, Tô Ngọc kéo Tô Tiểu Manh đang dụi mắt đi xuống.
Nhìn món trứng chiên vàng kim, Tô Tiểu Manh tỉnh táo hơn nhiều, cảm giác thèm ăn tăng lên, gần như lao tới bàn ăn trong trạng thái ‘bổ nhào1, sau đó gắp miếng trứng chiên lên.
“A… thật ngon, chín bảy phần!”
Sau khi cắn một miếng, lòng đỏ chảy ra, hai mắt Tô Tiểu Manh sáng lên, hét lớn.
“Wow, chị, sao hôm nay chị làm được? Thực sự chín bảy phần… ngon quá!”
Tô Ngọc cũng hơi giật mình, trứng chiên chín bảy phần?
Cô nghiêng đầu nhìn Tiêu Viễn, người này mỉm cười gật đầu với cô: “Tô Ngọc, nếm thử đi, của cô là chín chín phần.”
Tô Ngọc gắp miếng trứng lên, cắn một miếng, thân thể mảnh khảnh bỗng nhiên run lên, mùi vị này!
Bên cạnh, Tô Tiểu Manh thấy lòng đỏ của trứng chiên chảy ra, tâm trạng chán nản… mấy năm nay, cô ấy không được ăn món trứng chiên này rồi!
“Hai người làm sao thế?”
Tiêu Viên bị cảnh tượng trước mắt làm cho bối rối, không ngon sao? Không đúng, vừa rồi không phải Tô Tiểu Manh nói ngon lắm sao? Sao chỉ trong chớp mắt, lại thay đổi sắc mặt như vậy?
“Mùi vị của món trứng chiên này, giống hệt anh cả làm, hơn nữa độ nóng cũng được kiểm soát rất tốt.” Tô Ngọc giải thích.
// w
Tiêu Viễn nghe thấy vậy, được, mình muốn tránh nhắc đến Tô Vân Phỉ, kết quả thì ngược lại, chiên quả trứng, khiến cả hai chị em nhớ đến anh ấy!
Chẳng qua, nhìn phản ứng của Tô Tiểu
Manh, anh thấy khá yên tâm, xem ra cô gái này cũng nhớ anh cả, khẩu xà tâm Phật!
“Anh làm cái này ư? Sao anh biết tôi thích ăn trứng chín bảy phần?” Tô Tiểu Manh ngẩng đầu, nhìn Tiêu Viễn hỏi.
“Haha, trước đây có tán gẫu với anh cô, anh ấy luôn nhắc đến hai người… ví dụ như cô thích ăn trứng chín bảy phần, ví dụ như cô thích màu xanh lam chẳng hạn…”
Tô Tiểu Manh nghe vậy, hốc mắt đỏ lên: “Đừng nói nữa!”
Tiêu Viên gật đầu không nói thêm nữa, Tô Ngọc cũng nhẹ nhàng an ủỉ Tô Tiểu Manh.
“Tiểu Manh, nghe lời chị, đừng trách anh cả nữa, anh ấy rời Long Hải, là có nỗi khổ trong lòng…”
“Cho dù anh ấy có nỗi khổ gì, cũng không nên bỏ rơi chúng ta… em sẽ không tha thứ cho anh ấy!” Tô Tiểu Manh bướng bỉnh nói, ném đũa xuống rồi vội vàng lên lầu.
Tiêu Viễn nhìn món trứng chiên đang ăn dở, bất đắc dĩ hỏi: “Có phải tôi làm sai cái gì không?”
“Không liên quan đến anh, kỳ thật tôi biết, Tiểu Manh cũng nhớ anh cả… nhưng em ấy
không nói, hơn nữa không vượt qua được cái ngưỡng trong lòng.” Tô Ngọc lắc đầu, cười khổ: “Thôi, không nói nữa, trứng chiên án rất ngon”
Hai người dùng bữa xong, Tô Ngọc quay về phòng thay quần áo, mà Tiêu Viễn cũng bắt đầu dọn bàn ăn.
“Chờ chút!”
Ngay lúc Tiêu Viễn định đổ số trứng thừa của Tô Tiểu Manh vào thùng rác, thì Tô Tiểu Manh đã xuất hiện ở đầu cầu thang.
“Tiểu Manh, sao thế?”
“Trứng chiên ăn ngon như vậy, sao lại vứt đi!”
Tô Tiểu Manh từ trên lầu đi xuống, không cần dùng đũa mà dùng tay bốc trứng, nhét vào miệng.
Tiêu Viễn cười: “Nếu cô cảm thấy ngon, sau này mỗi ngày tôi đều làm cho cô.”
Thân thể mềm mại của Tô Tiểu manh run rẩy, hơi ngẩng đầu: “Thật không?”
“Đương nhiên.”
“Được, nghéo tay!” Tô Tiểu Manh duỗi ra ngón tay trắng nõn, nghiêm túc nói.
Tiêu Viễn dở khóc dở cười, sau khi cô gái
này đi lên, đúng là trẻ con tức giận! Chẳng qua, anh vẫn nghéo tay với cô ây, coi như đồng ý.
Chẳng bao lâu, Tô Ngọc thay quần áo xong, từ trên lầu đi xuống, thấy trạng thái của em gái đã tốt, trong lòng mới yên tâm.
“Đi thôi.”
Ba người rời khỏi biệt thự, đầu tiên đưa Tô Hiểu Manh đến trường, sau đó đến công ty.
“Tiêu Viên, cảm ơn anh.”
Thấy bóng lưng em gái bỉêh mất ở cổng trường, Tô Ngọc quay đầu, nhìn Tiêu Viễn nói.
“Hả? Tại sao?”
“Đã lâu rồi tôỉ mới được trò chuyện với Tiểu Manh suốt đêm, tối qua chúng tôi nói rất nhiều chuyện… hơn nữa, em ấy cũng đồng ý với tôi, chờ khi thi đại học, nhất định sẽ đạt điểm cao.
“Haha, cô bé này biết mình đang làm gì, cô không cần lo cho cô ấy quá đâu.”
“ừ.”
“Tô Ngọc, các cô và nhà họ Tô…” Tô Viên nghĩ đến hôm qua nghe được tin tức từ Tiểu Manh, do dự hỏi.
“Chúng tôi đã rời khỏi nhà họ Tô, một ít ân
oán cũng không có gì đáng nói… không giống Tiểu Manh nói đâu, phiền phức không đến từ nhà họ Tô.”
Tiêu Viễn nghe Tô Ngọc nói vậy, thì gật đầu, anh không có hứng thú với ân oán nhà giàu, chỉ cần không nguy hiểm đến chị em nhà họ Tô, anh cũng lười hỏi thăm thêm.
Đến công ty, anh đi loanh quanh một lúc rồi mới quay về phòng làm việc.
Anh còn chưa ngồi ấm mông, thì có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!”
“Cửa mở, Đồng Nhan đi từ ngoài vào, tên tay cầm một tập tài liệu: “Trưởng phòng Tiêu…”
“Ồ, Đồng Nhan đến à.” Tiêu Viễn thấy là Đồng Nhan đến, hai mắt sáng lên, hôm nay cô nàng này xỉnh hơn hôm trước!
“Trưởng phòng Tiêu, chuyện tối hôm qua, thật sự rất xấu hổ, tôi không ngờ…” Đồng Nhan hơi lúng túng, thậm chí còn không dám nhìn Tiêu Viễn, yếu ớt nói.
“Haha, không có gì, mau ngồi đi.” Tiêu Viên lắc đầu cười: “Lúc tôi đi, cô nói gì không?”
“Mẹ tôi… không, không sao.” Đồng Nhan nghĩ đến lời mẹ nói ‘nắm chắc trên giường’ các
loại, khuôn mặt đỏ bừng, hoảng sợ lắc đầu.
Tiêu Viễn thấy cô ta như vậy, trong lòng tò mò, bà Đồng nói gì? Chẳng qua, cô ta không nói, anh cũng không hỏi nhiều nữa, đổi đê tài: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
“Trưởng phòng Tiêu, đây là văn án tôi làm, anh xem có được không, nếu được, tôi sẽ gửi đi…” Đồng Nhan đưa tập tài liệu trong tay, cho Tiêu Viên.
Tiêu Viễn nhận lấy, mở ra, xem xét mấy lần, gật đầu: “Được, không có vấn đề, cứ gửi đì”
“Được”
“Gửi càng nhiều kênh càng tốt, tuy chúng ta chỉ tuyển bảo vệ, nhưng không thể đảm bảo sẽ có nhân tài nào”
‘Vâng, tôỉ sẽ làm vậy” Đồng Nhan đứng lên, hơi khom người: “Trưởng phòng Tiêu, tôi đỉ làm việc trước”
Nhìn cúc áo sơ mi trắng của Đồng Nhan được cài chặt, Tiêu Viễn cảm thấy thất vọng, hôm nay không có gì để nhìn!
Chờ Đồng Nhan rời đỉ, Tiêu Viễn ngồi ngây người một lúc fôỉ bật trò chơi trên máy tính lên, giờ làm việc nhàn chán, phải tranh thủ làm cho mình không bị nhàm chán!
Theo anh thấy, đi làm cũng như đi học, rất nhàm chán, điểm khác biệt duy nhất là đi làm có thể kiếm tiền, còn… đỉ học thì phải tiêu tiền!
Là trưởng phòng bộ phận an ninh, bình thường anh không có việc gì làm nên dành cả buổi sáng, để chơi game.
Vê phần trước đó anh nói với Lưu Đại Khuê không chơi game trong giờ làm việc, anh đã quên từ lâu rồi…
“Anh Viễn, đi ăn cơm trưa thôi!”
Gần trưa, Đinh Lực đi từ ngoài vào.
“ừ, ăn ở đâu?” Tiêu Viễn tắt trò chơi, đứng lên: “Đúng là hơi đói”
“Đến nhà ăn của công ty đỉ, anh vẫn chưa đến đó phải không?”
Tiêu Viễn lắc đầu: “Chưa, đồ ăn ở nhà ăn công ty có ngon không?”
“Thức ăn ở nhà ăn công ty rất ngon, ngon nhất nhì ở Long Hải!” Đỉnh Lực giơ ngón cái lên, sau đó hạ giọng nói: “Quan trọng nhất là có phúc lợi!”
“Phúc lợi gì?”
“Người đẹp, công ty chúng ta có không ít người đẹp, thường ở các phòng ban khác nhau,
rất ít khi nhìn thấy họ… nhưng lúc ăn cơm, họ đêu xuất hiện…”
Tiêu Viễn bình tĩnh nhìn Đỉnh Lực, dùng ngón tay chỉ vào cậu ta: “Đinh Lực, tôi phát hiện thằng nhóc cậu làm quan thì lập tức học cái xấu!”
“A, nào có, em chỉ học theo anh thôi mà.” Đinh Lực gãi đầu, cười nói.
“Mẹ kiếp, tôi giống sở khanh thế à? Chính cậu là người dung tục háo sắc, còn đẩy sang người tôi… tôi khinh thường loại người bên ngoài thì thanh cao còn bên trong thì dâm dục, học tôi đi, từ trước đến nay vẫn là người thanh cao… đi, nhìn người đẹp… không đúng, đi án cơm!” Tiêu Viên vung tay, ra ngoài.
Hiển nhiên Đinh Lực bại trận, cậu ta đã gặp nhiều người vô liêm sỉ, nhưng chưa bao giờ thấy loại vô liêm sỉ như vậy! Cậu ta từng thấy kẻ cợt nhả, nhưna chưa thấv ai cơt nhả đến vâv!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 27 Phúc lợi"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com