NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 3 Tô Tiếu Manh

  1. Home
  2. Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài
  3. Chương 3 Tô Tiếu Manh
Prev
Next

Chương 3: Tô Tiếu Manh
Khi Tò Ngọc nhìn thấy thế trận này, sâc mặt thay đổi: “Làm sao bây giờ?”
“He he, đừng lo lâng, thắt dày an toàn đi!”
Tiêu Viền nhìn Nhậm Khôn đang gào thét, mỉm cười, đạp chân ga, chiếc Maserati vốn chậm chạp đột nhiên táng tốc như một con thú hoang, lao về phía trước.
“Mẹ kiếp!” đám người Nhậm Khôn nhìn chiếc Maserati đang lao về phía họ, hét lên kinh hãi, chạy tán loạn sang một bèn.
Brừm brừm!
Chiếc Maserati không hề giảm tốc độ và lao qua khoảng trống giữa đám đòng, biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Sau khi ra khỏi còng ty, Tiêu Viền giảm tốc độ xe, nhìn săc mặt tái nhợt của Tô Ngọc: “Cò không sao chứ?”
“Phù”.
Tô Ngọc thở phào nhẹ nhõm, hơi lo láng nhìn Tiêu Viển: “Anh không sợ sẽ đụng chết bọn họ sao?”
“He he, tôi tính sẵn hết rồi”.
Phải mất hơn một phút, tâm trạng của Tô Ngọc mới bình tĩnh lại: “Tôi còn tưởng rằng vừa rồi anh sẽ xuổng xe đánh nhau bọn họ”.
“So với việc tác động vật lý, tôi thích thuyết phục mọi người bằng lý trí hơn”.
“Thật sao? Không ngờ luôn đó”, Tô Ngọc trợn tròn mắt, nghĩ đến cái gì đó: “Nhân tiện, vệ sĩ mà Nhậm Khòn dẫn theo thuộc Lang Nha thật sao?”
“Lang Nha? He he, mấy cái biệt danh kiểu vậy chi xuất hiện trong tiếu thuyết thôi. Sát thủ thực sự sẽ không lộ diện trước còng chúng!”
“Ồ, giống như các anh đúng không?”
“Chính xác”, Tiêu Viển gặt đầu, chuyến chủ đề: “Tô Ngọc, lai lịch Tân Lan thế nào vậy?”
“Chị ấy là bạn tốt của tôi, sao anh lại hỏi thế?”
“Chi là tò mò thôi. Tôi chỉ cảm thấy chị ấy không phải là trợ lý tổng giám đổc bình thường”.
“Chị ấy có bằng MBA của học viện
nổi tiếng nước ngoài, với năng lực đó, chị ấy có thế làm việc cho bất kỳ công ty hay tập đoàn lớn nào trong nước. Tuy nhiên, chị ấy vần luôn ờ nước ngoài, sau khi bãt đầu kinh doanh tòi đã gọi cho chị ấy, hy vọng rằng chị ấy sẽ quay về đế giúp tòi… Sau đó khi chị ấy đồng ý, cũng đưa ra điều kiện rằng sẽ khòng đảm nhặn chức vụ cao trong còng ty mà chỉ làm trợ lý cho tôi mà thòi!”
Tiêu Viễn nhướng mày, mỉm cười: “Thật sự là một người phụ nữ kỳ lạ, các cò là bạn thời sinh viên sao? Tòi nhớ anh trai cò đã nói cò cũng từng đi du học”.
“Không, tòi học trường khác”.
“Ồ, các cô đều là học sinh xuất săc, khiến học sinh chót bảng như tôi cám thấy tự ti quá đi”.
“Học sinh chót bảng đàu thế xử lý nhiều tài liệu trong thời gian ngãn như vậy chứ?” Tô Ngọc nhìn Tiêu Viền, chậm rãi nói.
“Khụ khụ, không phải Lý Bạch đã nói rồi sao, ‘sinh ra đã có tài’, dù là học sinh chót bảng chưa châc đã vô dụng đúng không?”
Tô Ngọc không nói thêm gì nữa, cô mơ hồ cảm thấy người đàn òng này giống như một quyển sách dày, bây giờ cô chí mới lật trang đâu tiên!
Ngày tháng vần còn dài, không cần lo, cứ từ từ lật, rồi cũng có một ngày đọc hết các trang mà thòi!
Nửa giờ sau, Maserati đến khu biệt thự Kim Hương và lái xe vào sân của biệt thự.
“Chác em gái tôi đã về rồi”, Tô Ngọc mở cửa phòng khách: “Vào đi”.
“Được”, Ngay khi Tiêu Viên bước vào phòng khách đã nghe thấy một giọng nói vọng xuống từ trên lầu: “Chị, anh ta là ai?”
Tiêu Viển ngấng đầu nhìn lên thấy một cò gái đang đứng ở cửa cầu thang, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, lông mày và đôi mắt hơi giống Tò Ngọc, trên mái tóc dài ngang vai nhuộm màu đỏ rực trông càng thêm hoang dại và lòe loẹt.
Nhìn xuống chút nữa, cò ấy đang mặc một chiếc áo hai dây, quần short ngắn, với cặp đùi trâng nõn và có phần
chói lóa.
“Tiếu Manh, xuống đi, chị giới thiệu người này cho em”, Tô Ngọc vằy tay.
Cô gái đi xuống nhìn Tiêu Viền: “Chị, đày là bạn trai chị à?”
Lời nói của cô gái khiến mặt Tô Ngọc đỏ ửng: “Con nhỏ chết tiệt, nói gì đó há? Anh ta tên là Tiêu Viẻn, là đồng đội của anh cả, được anh cả nhờ tới đến Long Hải bảo vệ chúng ta”.
“Vệ sĩ à?”
“He he, có thế nói như vậy”, Tiêu Viền mim cười gật đầu: “Tỏ Tiếu Manh đúng không? Xin chào, tôi thường nghe anh trai cô nhăc đến cô”.
“Tôi không có anh trai, chi có chị gái”, Tò Tiếu Manh lạnh lùng nói.
“Tiểu Manh!” Tò Ngọc cau mày: “Nếu em nói vậy nữa chị sẽ giận đấy!”
Tò Tiếu Manh liếc nhìn Tò Ngọc, mím mòi không nói thêm gì nữa.
“Tiếu Manh, sau này Tiêu Viền sẽ sống ờ nhà…”
“Cái gì? Anh ta sẽ sống ờ nhà chúng ta hả?” ánh mắt Tô Tiếu Manh mở to:
chc
ngi
đày
Ng< đó đội
Lor
Vie đúr ant
gái
"Nê
mír
sôì
ta í
g được? Anh ta ở đày ) ta, nếu em còn có ý ta kè kè bên cạnh em,
Tiếu Manh sững sờ, iễn cũng không nói :ạnh? Đi học? Gì đây? em học nữa luôn đúng
hông muốn anh ta đi n biết võ, không cần vệ!" Tò Tiểu Manh lớn i lại, chưa chắc anh ta
n dáng vẻ kích động không khỏi bặt cười.
gì!" Tò Tiếu Manh tức n Tiêu Viền: "Muốn so J anh mà thua thì phải
:ấn thận lời nói? Đừng nặt Tô Ngọc tối sầm.
Thấy chị gái tức giận, Tô Tiếu Manh hung tợn trừng mắt nhìn Tiêu Viển, không dám nói thêm gì nữa.
"Tiêu Viển, đừng so đo với con bé nhé, cử ngồi tự nhiên đi, tòi đi lên thay quần áo trước”, Tô Ngọc nói với Tiêu Viền.
“Được”.
Lúc Tô Ngọc lên lâu, Tò Tiểu Manh đột nhiên lại nhảy dựng lên: "Thằng nhóc kia, tòi hòi anh có dám so tài với tòi hay không?"
"Tòi khòng thích bắt nạt trẻ con”.
"Cái gì? Anh nói tôi là trẻ con hả? Tôi nhỏ chỗ nào?"
Ánh măt Tiêu Viển liếc qua ngực Tò Tiếu Manh, vẻ mặt tinh quái: "Hoa sen nhỏ vừa mới nảy mầm, trên hạt sen có hai vết sưng nhỏ… Chỗ nào cô cũng nhỏ”.
Tồ Tiểu Manh chú ý tới ánh mât của Tiêu Viền, khi nghe lời anh nói liền tức giận: "Đồ biến thái, anh nói gì hả?”
Ngực nhỏ chính là vết thương lòng của Tô Tiếu Manh, cô ấy thường xuyên vì chuyện này mà khổ não, bây giờ bị Tiêu Viền miêu tả thành hạt sen làm sao có
thế không tức giận?
"Đừng kích động, trứng luộc rất ngon, ngon hơn trứng ốp la đúng không?"
Tô Tiểu Manh hoàn toàn nổi giận, đá về phía Tiêu Viển.
Tiêu Viễn né sang một bên, hơi ngạc nhiên, cô gái này thật sự biết võ à?
"Cò đã tập Taekwondo à?"
"Ha ha, sợ đúng không? Muộn rồi!" Đòn tấn còng của Tò Tiếu Manh càng thêm ác liệt.
Bang bang bang.
Đá trước, đá sau, đá bên hòng, xoay người đá bên hông, xoay người đá 360°…
Hai cái chân to trâng nõn của Tô Tiểu Manh bộc phát ra sức mạnh kinh ngạc… Nhưng điều khiến có ấy sổc là cho dù có tung ra bao nhiêu đòn, tốc độ và góc độ kỳ lạ ra sao cũng không thể làm tốn thương đối phương!
"Tốc độ vần còn quá chậm, nếu cô di chuyến bằng lực bàn chân sẽ nhanh hơn một chút đấy!"
Tỏ Tiếu Manh trong tiềm thức làm theo phương pháp mà Tiêu Viền nói, tốc
độ quả thực nhanh hơn rất nhiều, công kích và phòng ngự linh hoạt hơn!
"He he, tổt, trẻ con dẻ dạy!”
"Hừ!”
Tò Tiếu Manh khịt mũi lạnh lùng, không thấy cảm kích, lại thêm một cú đá cao đá về phía cổ Tiêu Viền.
Bịch.
Tay trái Tiêu Viển nắm chặt mắt cá chân của Tò Tiếu Manh, cảm giác trong lòng bàn tay trơn mịn khiến anh không nhịn được bóp nhẹ lần nữa, cảm giác thật thích.
"Anh buông tôi ra… Biển thái!"
Chỉ có một chân Tô Tiếu Manh được đứng trên mặt đất, có ấy tức giận hét lên.
"Nếu cô không bắt nạt tói nữa, tòi sẽ buông tay", Tiêu Viển mỉm cười, ánh mát ngước lẽn dọc theo đòi chân to trắng nõn… Thật không may, cò ấy mặc quần short chứ không phái váy ngán!
Khi Tô Tiếu Manh nghe thấy lời này suýt chút nữa đã nghiến bế răng mình, đúng là không biết xấu hố? Hai người
chúng ta ai bât nạt ai kia chứ?
"Anh có buông hay không?"
"Khòng buông thì cò định cắn tòi à?" Tiêu Viển tiếp tục trêu chọc cô gái.
"Muốn chết à?”
Tô Tiếu Manh khẽ quát, chân trái chống đỡ cơ thể đạp mạnh, cơ thể bay lên không trung đá về phía Tiêu Viên.
Trong mát Tiêu Viẻn lóe lên vẻ hài lòng, buông mắt cá chân của Tò Tiếu Manh ra, lùi lại vài bước, người kia cũng vững vàng đáp xuống đất.
"Dừng lại, đừng đánh nhau!"
"Anh nói khồng đánh thì không đánh hả?"
"Nếu cô lại ra tay nữa thì tôi sẽ đi nói với chị gái có đế tòi đi theo kè kè bên cạnh bảo vệ cò tới trường”.
"Anh… Đồ hèn hạ!" Tò Tiếu Manh phẫn nộ, nhưng không dám làm thêm bất kỳ động tác nào nữa.
"Ha ha ha!"
Tiêu Viễn cười đâc ý, cô gái, anh đây còn không trị được cô chắc?
"Hai người nói chuyện gì thế? Sao tròng vui vẻ vậy?"
Tò Ngọc đi từ trên lầu xuống, lúc này đã thay một bộ quần áo trong nhà, tỏa sức hấp dần khác thường.
"He he, tôi và Tiểu Manh đang nói chuyện về trường học!" Tiêu Viển mỉm cười, cố ý liếc nhìn Tò Tiếu Manh: "Tòi bảo con bé tôi cũng muốn trở về khuôn viên trường trải nghiệm một phen".
Sắc mặt Tô Tiếu Manh thay đối, người này… thật không biết xấu hố?
"Ồ? Vậy ư? Thặt ra tôi cũng có ý tường này, thương trường như chiến trường, tuy khồng có khói súng nhưng cũng rất tàn khốc… Bản thân tòi cũng không có gì, lo lắng lớn nhất chính là an toàn của Tiếu Manh…”
"Quả nhiên là như vậy, hiện nay, vì lợi nhuận, người ta có thế làm bất cứ chuyện gì, bắt cóc người nhà vân vân, là thủ đoạn bình thường…”, Tiêu Viền ở bên cạnh, vẻ mặt tán thành, liên tục gặt đầu.
Tô Tiếu Manh trừng mắt nhìn Tiêu Viền bằng ánh mắt giết người, tên này… Rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy?
Khi Tiêu Viền nói lời này, Tò Ngọc càng ngày càng lo lắng: "Tiêu Viển, anh báng lòng đến trường bảo vệ Tiếu Manh sao?”
"Ư!M
Sắc mặt Tò Tiếu Manh lại thay đối, cò ấy biết chỉ cần Tiêu Viễn đồng ý, vặy thì chị gái cô nhất định có thế sắp xếp tên này vào trường học!
Cò ấy quay đầu nhìn Tiêu Viẻn, thấy Tiêu Viền đang nhìn mình đầy vẻ đác ý, chuyện này khiến cò ấy lại âm thầm nghiến răng nghiến lợi, khốn kiếp, sớm muộn gì cũng cho anh biết tòi lợi hại như thế nào!
Tuy nhiên, bây giờ cô ấy thật sự không dám đắc tội Tiêu Viền, vì sợ anh chàng này sẽ nói 'Được thôi, tòi sẵn sàng đi học’, sau đó cuộc sõng tốt đẹp của cò ấy sẽ coi như xong đời, một số bí mặt nhất định sẽ bị vạch trần đưa ra ánh sáng!
Hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác, Tò Tiếu Manh hít sâu một hơi, cõng Tô Ngọc trên lưng, chắp hai tay lại, làm động tác nịnh nọt Tiêu Viên, cầu xin thương xót.
h cười.
càr
bar t ra cũng không ghê fâu, an ninh trong nước
sac tòi cũng đã thử kỹ ih, khi nào có thời gian y bảo một phen thì
CÒ. E thân cũng không có
thì • 31
tên thớ phào nhẹ nhõm chị đừng sợ, xã hội
Tie chi ngb mu the 1 tối như vậy? vả lại, fạch đấy, ai dám gây ì chứ, ai dám kiếm em nhất định sẽ đánh ig rơi đầy đất luôn!"
òi đều nói như vậy, Tô
khc
chc
dih
ấy: nhc sár ợc rồi, Tiêu Viền, tóm anh nhiều rồi".
tốt!"
nhìn Tiêu Viển, siết của mình, khốn kiếp, nghiêm trang giả vờ
Tô i ỉây nhất định sẽ lột bò
Ng- tác xót anh, cho chị gái tòi biến thái, đuổi anh ra
Có anh thì khònq có tôi!

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 3 Tô Tiếu Manh"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com