Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 32 Khám bệnh
Chương 32: Khám bệnh
Nghe xong chuyện của Lý Ham Hậu, Dược Kỳ Hoàng cũng cảm động với lòng hiếu thảo đó nên quyết định đỉ đến bệnh viện cùng.
Quan trọng hơn là ông ta muốn kết bạn với Tiêu Viễn, cũng muốn biết người trẻ hơi bí ẩn này có phải có cách chữa trị ung thư phổi đặc biệt không.
“Anh bạn Tiêu, mẹ của Lý Ham Hậu ở bệnh viện nào thế?”
“Bệnh viện Nhân dân số hai Long Hải”.
Nghe là Bệnh viện Nhân dân số hai, Dược Kỳ Hoàng nhướng mày, cười nói: “Tôi có học sinh làm việc bên đấy, có lẽ cũng có thể giúp được”.
Tiêu Viễn biết rõ tâm tư của Dược Kỳ Hoàng, thầm cười nóỉ, có lẽ ông già này đã bị “Âm Dương Y Điển” hút hồn, nếu để ông ta biết, người bói toán đó lấy “Âm Dương Y Điền” đi chùi mông, có lẽ ông ta có thể nhảy dựng lên.
“Được, vậy làm phiền ông Dược rồi”.
“Không phiền, lát nữa đồ ăn dinh dưỡng chuẩn bị xong thì chúng ta xuất phát”, Dược Kỳ Hoàng xua tay chỉ vào trà thơm được nhân viên mang đến: “Nào, anh bạn Tiêu, chúng ta uống
trà trước đi”.
Khoảng nửa tiếng, đồ ăn dinh dưỡng đã nấu xong, ba người đem theo đồ ăn dinh dưỡng rời khỏi cửa hàng.
“Anh bạn Tiêu, cậu nghĩ thế nào về thực phẩm dinh dưỡng?”
Dược Kỳ Hoàng không bỏ lỡ cơ hội nói chuyện, trao đổi với Tiêu Viễn, trên đường đến bệnh viện còn không quên tìm chuyện nói.
“Ha ha, từ xưa đã có câu, thuốc bổ cũng không bằng đồ bồ, đồ bổ gì đó cũng là đồ ăn dinh dưỡng bây giờ, cách này càng nhẹ nhàng, tốt cho sức khỏe…”, Tiêu Viễn đưa ra quan điểm của mình.
Dược Kỳ Hoàng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, bình thường dưỡng sinh, bệnh tật sẽ ập đến như núi, khỉ thật sự có bệnh thì đã muộn… Vì vậy, khỉ cháu trai tôi muốn mở cửa hàng đồ ăn dinh dưỡng, tôi cũng rất đồng ý…”
Trong nói chuyện phiếm, họ đã đến bệnh viện Nhân dân số hai. Sau khi xe dừng lại thì họ đến thẳng khu nội trú.
Mấy phút sau, trong một căn phòng bệnh ba người, Tiêu Viễn nhìn thấy mẹ của Lý Ham Hậu.
Điều khiến anh ngạc nhiên, đây lại là một người phụ nữ gầy gò, anh thật khó tưởng tượng được một người phụ nữ gầy gò như vậy lại sinh ra một đứa con trai vạm vỡ và to lớn như vậy.
Bà Lý đang ngủ, sắc mặt tái nhợt, dù là trong lúc ngủ, khuôn mặt thỉnh thoảng cũng hiện lên vẻ đau đớn, chứng tỏ bà ấy đang chịu nỗi dằn vặt của bệnh tật.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng động nên bà Lý chợt tỉnh lại, khi nhìn thấy Lý Ham Hậu, bà ấy nở nụ cười hiền lành: “Đại Ham, con về rồi…”
“Mẹ, con về rồi”, Lý Ham Hậu gật đầu, cầm đồ ăn dinh dưỡng trong tay lên: “Mẹ, anh Viên mua đồ ăn ngon cho mẹ này, mẹ ăn chút gì nhé?”
Anh Viễn?
Nghe thế bà Lý nhìn Tiêu Viên và Dược Kỳ Hoàng đằng sau Lý Ham Hậu, gượng dậy nói: “Đại Ham, hai vị này là…”
“Thưa cô, cháu là Tiêu Viên, là đồng nghiệp của Đại Ham”, Tiêu Viễn cười nói.
“Đồng nghiệp?”
‘Vâng, Đại Ham đã được tuyển dụng vào công ty”.
“ô, chào cháu”, bà Lý nghe con trai có công
việc thì cũng vui vẻ ra mặt.
“Cô ơỉ, đây là ông Dược, ông ấy là bác sĩ Đông y nổi tỉêhg của Hoa Hạ, lần này ông ấy cũng muốn đến khám bệnh cho cô”, Tiêu Viên lại giới thiệu Dược Kỳ Hoàng với bà Lý.
Bà Lý sửng sốt, ông Dược? Chẳng lẽ ông ta là… Dược Kỳ Hoàng cực kỳ nổi tiếng kia? Nghe nói có tiêu tốn một triệu cũng khó mời được Dược Kỳ Hoàng, sao con trai mình có thể mời được ông ta vậy? Không thể nào, ông lão trước mặt này chắc chắn không phải Dược Kỳ Hoàng, chỉ là cùng họ thôi.
“Chào bà, tôi đến bắt mạch cho bà nhé”, Dược Kỳ Hoàng mỉm cười hiền từ với bà Lý, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Mặc dù bà Lý cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, đưa tay cho Dược Kỳ Hoàng: “Làm phiền ông Dược rồi”.
Dược Kỳ Hoàng đặt ngón tay lên cổ tay của bà Lý, ba bốn phút sau, ông ta khẽ lắc đầu với Tiêu Viên, tỏ ý đã nguy kịch rồi, vô phương cứu chữa.
“Ông Dược, có gì thì cứ nói thẳng đi”, bà Lý để ý thấy động tác của Dược Kỳ Hoàng, nhẹ nhàng nói: “Tôi biết rõ sức khỏe của mình, thật
ra tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”.
Dược Kỳ Hoàng nhìn bà Lý thở dài: “Đã rất nghiêm trọng rồi, tôi không có cách nào tốt cả, cùng lắm là có thể làm cho bà bớt đau hơn…”
Những lời này chính miệng Dược Kỳ Hoàng nói ra, về cơ bản đã là một bản án tử, ông ta là một trong ba vị bác sĩ nổi tiếng nhất trong lĩnh vực Đông y, ngay cả ông ta cũng không thể chữa được thì thật sự không thể chữa.
Dĩ nhiên cũng không loại trừ có ngoại lệ, cao thủ ở dân gian mà.
Mặc dù bà Lý đã chuẩn bị trước nhưng khi nghe được thế, ánh mắt bà ấy tối sầm, bà âỳ không sợ chết nhưng lại lưu luyến đứa con trai ngay thẳng của mình, sợ anh ta không chăm sóc được cho bàn thân hoặc bị người ta dẫn đi Lâm đường lạc lối.
Nụ cười trên môi Lý Ham Hậu cũng cứng đờ, ông lão này cũng không cứu được mẹ mình?
Có lẽ Dược Kỳ Hoàng không đành lòng để bà Lý mất hy vọng sống nên đã an ủỉ: “Bà cũng đừng suy nghĩ nhiều, tinh thần rất quan trọng, có thể sẽ có điều kỳ diệu xảy ra”.
Bà Lý miễn cưỡng cười, gật đầu: “Cảm ơn ông Dược nhiều”.
“Cô ơi, cháu xem giúp cô nhé”.
Tiêu Viễn bỗng bước đến nói.
“Cháu?”
Bà Lý nhìn gương mặt trẻ tuổi, đẹp trai của Tiêu Viên, sửng sốt, cậu ta cũng biết về Đông y à?
“Ha ha, cháu đi theo ông nội học được Đông y mấy ngày, cũng từng đọc mấy cuốn sách về Đông y, thế nên muốn khám bệnh cho cô… Vừa đúng lúc ông Dược cũng ở đây, nếu cháu nói gì sai, ông ấy cũng có thể chỉ dạy cháu”, Tiêu Viễn rất nghiêm tốn nói.
“Phải đó mẹ, để anh Viễn xem cho mẹ, vừa rồi ông Dược còn học hỏi của anh Viễn đây”.
Lý Ham Hậu ở bên cạnh nghe được Tiêu Viễn nói thế, lập tức lại tràn đầy hy vọng, lớn giọng nói.
“…”, Tiêu Viễn bĩu môi, cái tên này dù có thấy mình giỏi thì cũng đừng nói thế chứ? Anh để ông Dược mất mặt vậy sao?
Anh lén nhìn Dược Kỳ Hoàng, quả nhiên danh y được xem là người tài giỏi của Đông y đang giật khóe miệng.
“Đại Ham, con đừng nói bậy”, bà Lý mắng, sau đó nhìn ông Dược, nở nụ cười xin lỗi nói:
“ông Dược, đứa nhỏ này là thế đấy…’
“Ha ha, không có gì đâu, hiếm thấy có người lòng thuần khiết như vậy”, Dược Kỳ Hoàng khẽ cười lắc đầu.
Tiêu Viễn ngồi xuống: “Cô đưa tay cho cháu đi”.
“ÍT’.
Bà Lý không từ chối, đưa tay cho Tiêu Viễn, ngay cả khỉ bà ấy không nghĩ thanh niên này có thể khám được gì.
Tiêu Viễn duỗi ngón trỏ đặt lên mạch của bà Lý, từ từ nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận nhịp đập của mạch.
Dược Kỳ Hoàng nhìn cách bắt mạch của Tiêu Viễn, ánh mắt co rụt lại, một ngón tay?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, vẻ mặt Tiêu Viễn cũng bắt đầu nghiêm trọng, thỉ thoảng nhíu mày, thỉ thoảng sầm mặt…
Lý Ham Hậu đứng không yên, rất muốn hỏi rốt cuộc thế nào rồi… Nhưng lại sợ làm phiền đến Tiêu Viễn, chỉ có thể nhìn xuống đến nỗi sắc mặt tái nhợt.
“Này, cuối cùng cũng về rồi, tôi còn tưởng anh vứt mẹ anh lại rồi chạy chứ”.
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng bỗng bước vào, chỉ vào Lý Ham Hậu nói.
“Anh nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn anh Viễn khám bệnh cho mẹ tôi”.
Lý Hám Hậu nhíu mày, trợn mắt nhìn bác sĩ đó nói.
“Khám bệnh?”
VỊ bác sĩ trẻ sửng sốt, ánh mắt nhìn sang Tiêu Viên đang bắt mạch cho bà Lý, cười mỉa mai: “Lý Ham Hậu, rốt cuộc là anh thật thà hay ngu ngốc vậy? Mẹ anh bị ung thư giai đoạn cuối, không có cách chữa, vậy mà anh còn dẫn một bác sĩ Đông y đến được à? Hơ hơ, bác sĩ Đông y thì thôi đi, còn trẻ tuổi như vậy, rõ ràng là lừa đảo”.
“Câm miệng cho tôi”.
Lý Ham Hậu bỗng chốc nổi giận, bước lên một bước tóm lấy cổ áo bác sĩ trẻ đó, hơi dùng sức nhấc hắn lên.
“A…”
Hai chân bác sĩ trẻ tuổi rơi vào không trung, sắc mặt hắn trắng bệch, sao tên này còn động tay động chân vậy?
“Đại Ham, bỏ cậu ấy xuống, không được phép đánh người”.
Mẹ Lý thấy con trai muốn đánh người ta thì biến sắc, vội nói.
Lý Ham Hậu trợn mắt nhìn bác sĩ tái mét mặt mày đó, lại quay đầu nhìn mẹ mình mới nghiến răng buông tay ra.
“Sao anh còn dám đánh người? Đúng là tàn bạo, hôm nay tôi nhất định sẽ đuổi các người ra khỏi đây”, hai chân bác sĩ vừa chạm đất thì lập tức lùi lại vài bước để tạo khoảng cách, chỉ vào Lý Ham Hậu hét lên.
“Anh cút ra ngoài cho tôi!”
“Cút? Chính anh mới là người nên cút ra khỏi đây đấy! Hừ, anh nợ bệnh viện nhiều tiền như vậy mà còn chết dí ở đây không chịu đi… Bây giờ tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi các anh đi ngay, sau đó sẽ báo cảnh sát bắt các anh lại, lúc nào trả xong nợ thì mới thả các anh ra”.
Bác sĩ đó lớn giọng kiêu căng nói, thu hút không ít người ở ngoài hành lang vây lại xem.
“Bác sĩ Trần, cậu đừng tức giận… Chẳng phải bác sĩ Hoa đã nói đợi Đại Ham kiếm được tiền thì có thể trả bù vào sao?”, bà Lý gượng cười nói.
“Kiếm tiền? Anh ta có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Một tháng ba ngàn năm ngàn ấy à?
Bao giờ anh ta mới có thể trả nối? Nếu không có Hoa Y Huyên bảo đảm, bệnh viện đã đuổi các người đi từ lâu rồi”.
Nghe bác sĩ trẻ nói thế, Dược Kỳ Hoàng nhướng mày, ông ta nhìn Tiêu Viễn vẫn đang nhắm mắt bắt mạch, quyết định giúp đỡ haỉ mẹ con nhà họ Lý.
Ông ta muốn xem thanh niên bí ẩn này sẽ xử lý chuyện trước mắt này thế nào.
“Bác sĩ Trần, bác sĩ Hoa có ở đây không? Tôỉ muốn nói chuyện với cô ấy”, bà Lý ngẫm nghĩ, sau đó khẽ nói.
“Được rồi, đừng chỉ dựa vào Hoa Y Huyên giúp các người nữa. Cô ấy đã đi công tác vào buổi trưa rồi, lần này không ai có thể giúp các người đâu… Chủ nhiệm Trần đã nói sẽ cho các người hai tiếng đồng hồ để trả lại tiền và xuất viện, nếu không sẽ gọi cảnh sát bắt các người”.
Bà Lý biến sắc, bác sĩ Hoa đỉ công tác rồi?
“Anh nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì cút ra khỏi phòng bệnh!”
Một giọng nói lạnh băng bỗng vang lên, Tiêu Viễn nãy giờ đang bắt mạch cho bà Lý chậm rãi mở mắt ra.
Bầu không khí trong phòng bệnh bổng trở
nên yên tĩnh, mọi người đêu vô thức nhìn Tiêu Viễn, có cả bác sĩ trẻ kiêu căng đó.
“Cô ơỉ, cô đừng lo, cứ giao cho cháu”.
Tiêu Viễn buông cổ tay bà Lý ra, dịu dàng cười với bà ấy, sau đó đứng dậy khỏi ghế, quay đầu nhìn bác sĩ: “Đây là nơi để bệnh nhân nghỉ ngơi, không phải nơi để anh ra oai, cút ra khỏi đây”.
Nghe Tiêu Viễn nói thế, hai bệnh nhân và người nhà nằm ở giường bệnh bên cạnh đều thầm vỗ tay khen hay, họ và hai mẹ con nhà họ Lý có quan hệ khá tốt nên tất nhiên cũng có cảm tình với họ, hơn nữa vị bác sĩ này quả thực cũng quá đáng quá, khiến người ta chạnh lòng.
“Này, anh nói gì hả?”, bác sĩ trẻ cuối cùng cũng phản ứng lại, nổi giận: “Tôi là bác sĩ ở đây, bảo ta cút ra ngoài, anh là cái thứ gì hả?”
“Bác sĩ? Anh tưởng mặc áo blouse vào rồi thì đã là bác sĩ cứu người rồi sao?”, Tiêu Viễn cười khẩy, lấy thẻ ngân hàng ra đưa cho Lý Ham Hậu: “Đi trả hết tiền viện phí đi, tiện thể ném tên này ra ngoài cho tôi luôn”.