NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 33 Thầy của viện trưởng

  1. Home
  2. Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài
  3. Chương 33 Thầy của viện trưởng
Prev
Next

Chương 33: Thầy của viện trưởng
Nhìn tấm thẻ ngân hàng Tiêu Viễn đưa, Lý Ham Hậu sửng sốt, anh ta không nhận lấy mà nhìn mẹ mình nằm trên giường.
“Cậu Tiêu, sao có thể thế..”, bà Lý lắc đầu, gương mặt hiện lên vẻ biết ơn: “Chúng tôi không thể lấy tiền của cậu”.
“Ha ha, cô ạ, cháu và Đại Ham là đồng nghiệp, cũng là bạn…”
“Không, tiền viện phí không ít, cũng gần hơn năm mươi ngàn tệ, quả thật là quá nhiều…”
Bà Lý vẫn kiên quyết không nhận, dù sao cũng là lần đầu gặp, nào thể cầm tiền của người ta nhiều như thế.
Quan trọng hơn là bà ấy không biết rõ về Tiêu Viễn, bà ấy lo mình mắc nợ người ta, sau này đối phương lại bắt con trai đi làm mấy chuyện phạm pháp…
“Cô cứ yên tâm mà dưỡng bệnh, việc còn lại cứ giao cho cháu… Nếu cô thực sự thấy không yên tâm thì cứ nghĩ là con cho Đại Ham mượn tiền, sau này con trừ tiền lương của anh ấy, nói cách khác anh ấy ứng trước tiền lương, thế nào ạ?”, Tiêu Viễn chân thành nói.
“Mẹ, anh Viễn là người tốt, con đi trả tiền
viện phí trước nhé”, Lý Ham Hậu cũng nói.
Bà Lý nhìn con trai, sau đó nhìn nụ cười chân thành của Tiêu Viên, do dự một lúc, cuối cùng gật đầu: “Cậu Tiêu, cảm ơn cậu rất nhiều, cứ coi như Đại Ham ứng trước tiền lương vậy”.
“Được”.
Tiêu Viễn sao cũng được, anh cũng không định lấy lại số tiền này, không vì sao cả, chỉ là vì tấm lòng thuần khiết và sự hiếu thảo của Lý Ham Hậu.
“Này, cái này có khác gì mấy trò lừa bịp của đám lang băm à? Đừng giả vờ nữa, trong thẻ có tiền à?”, bác sĩ trẻ ở bên cạnh cười nhạo: “Nếu anh thực sự có tiền thì mau trả tiền đi, sau đó làm thủ tục xuất viện…”
“Anh Viễn đã nói rồi, bảo tôi ném anh ra ngoài”.
Không để bác sĩ trẻ nói hết câu, Lý Ham Hậu bước đến tóm lấy cổ áo hắn, dùng sức ném hắn ra ngoài.
Bịch!
Bác sĩ trẻ lăn lộn dưới đất, đến khỉ đụng vào tường trên hành lang với dừng lại, đau đến mức hắn kêu liên tục.
“Đại Ham, làm tốt lắm! Không thể khách
sáo với loại người này”.
Tiêu Viễn nhìn bác sĩ trẻ nhếch nhác như vậy thì nhếch môi cười, giơ ngón cái với Đại Ham.
“Ha ha, tôi đi trả tiền đây”.
Vừa rồi Lý Ham Hậu cũng nghẹn một bụng tức, bây giờ ném tên đáng ghét này ra ngoài, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
“A, đánh người fôỉ, mau gọi bảo vệ, có người đánh bác sĩ… Tên khốn, mày dám đánh tao? Mày đánh lại thử tao xem”.
Cuối cùng bác sĩ trẻ bò dậy, thẹn quá hóa giận gào lên với Lý Ham Hậu.
Bốp!
Lý Ham Hậu gật đầu, tát vào mặt vị bác sĩ trẻ, sau đó nở nụ cười thân thiện và giản dị: “Tôi thử rồi này, anh muốn thế nào?”
// ff
Người bên cạnh đều choáng váng, tên này cố ý phải không?
Tiêu Viễn cũng vui, tên nhóc bị đánh đúng là đáng đời, không biết Đại Ham mạnh lắm sao?
“Mày, mày…”, bác sĩ trẻ che gò má nóng bừng vì bị đánh, tức giận trợn mắt nhìn Lý Ham
Hậu, nhưng lại không dám nói câu “Thử đánh tao lần nữa xem”.
“Tránh ra, tôi phải đi nộp viện phí”.
Lý Ham Hậu kéo bác sĩ chắn trước mặt anh ta ra rồi đỉ đến chỗ nộp tiền.
“Hừ, đánh tôi rồi mà còn muốn ở lại bệnh viện sao?”, bác sĩ trẻ nghiến răng: “Cho dù các người có tiền thì cũng phải cút ra khỏi đây”.
Nghe thế Lý Ham Hậu dừng lại, quay đầu nhìn bác sĩ trẻ, anh ta đang suy nghĩ tên này nói thật sao?
“Hơ, khẩu khí lớn nhỉ? Bệnh viện là do nhà anh mở à?”
Tiêu Viễn nãy giờ lạnh lùng đứng một bên nhìn, chậm rãi bước đến trước cửa phòng bệnh nói.
“Đúng thế, bệnh viện là do nhà tôi mở đấy, sao nào? Bố tôi là trưởng khoa ung bướu, anh đánh tôi, còn muốn ở lại chữa trị? Đừng có mơ!”, bác sĩ trẻ kiêu ngạo nói.
Tiêu Viễn đỉ đến trước mặt bác sĩ trẻ, chế giễu: “Trưởng khoa ung bướu? ồ, cũng lớn đấy chứ nhỉ? Bệnh viện của người dân từ khi nào trở thành nơi nhà anh có quyền quyết định thế? Đừng nói bố anh là trưởng khoa, dù là viện
trưởng cũng không có cái quyền này”.
“Ai nói tôi không có quyền này?”
Ngày lúc này đám đông tách ra, một người đàn ông lớn tuổi bước vào.
Ông ta đầu tiên liếc nhìn dấu tay trên mặt bác sĩ trẻ, vẻ mặt trở nên u ám: “ở khoa ung bướu này, Trần Đại Hải tôi là trời… Các cậu đánh con trai tôi, còn muốn ở đây chữa bệnh? Trước tiên đừng nói đến bệnh ung thư muộn thì chắc chắn sẽ chết, cho dù có thể chữa khỏi thì bọn tôi cũng không chữa”.
“Bố, cuối cùng bố cũng đã đến rồi, con đến giục Lý Ham Hậu trả tiền, nhưng họ lại đánh con…”, bác sĩ trẻ nhìn thấy người đến thì phấn chấn tinh thần, lớn tiếng nói.
“Yên tâm, bố sẽ đòi lại công bằng cho con”, Trần Đại Hải trầm giọng nói.
“Hơ, vừa rồi tôi còn nghĩ tên này kiêu căng thật, hóa ra là bố anh kiêu căng hơn”, Tiêu Viễn cười nói.
Trần Đại Hải nhìn Tiêu Viễn: “Cậu là ai?”
“Bố, hắn là lang băm, vừa fôỉ con thấy hắn bắt mạch cho mẹ của Lý Ham Hậu…”
“Lang băm?”, Trần Đại Hải sửng sốt, sau đó cười nhạo: “Bây giờ bọn lang băm còn dám
đến bệnh viện lừa gạt à? Này, cậu có tin chỉ cần một cuộc điện thoại mà tôi có thể đưa cậu vào đồn cảnh sát không?”
‘Vậy ông có tin chỉ cần tôi động một ngón tay là ông có thể nổi tiếng khắp cả nước không?”, Tiêu Viên lắc chiếc điện thoại trong tay: ‘Vừa rồi tôi đã ghi lại dáng vẻ kiêu ngạo của trưởng khoa Trần rồi, chỉ cần đăng lên trên bất kỳ diễn đàn nào, ông sẽ có thể trở thành người nổi tiếng…”
Nghe Tiêu Viên nói thế, Trần Đại Hải bỉêh sắc, ông ta biết rất rõ Internet bây giờ Internet phát triển thế nào. Chỉ một chuyện nhỏ xíu, chỉ cần thu hút sự chú ý trên mạng, tạo ra dư luận thì vô cùng đáng sợ.
Người hóng chuyện bên cạnh cũng ngây người, quay lại sao? Tên này không làm theo thói thường à?
Ngược lại, Dược Kỳ Hoàng nãy giờ đứng ngoài cuộc, ánh mắt lộ ra vẻ khen ngợi, đương sự lợi dụng người ngoài để phá cục diện, trở thành tướng quân; biết cách lợi dụng thời cơ sẽ trở thành người chiếm ưu thế!
Ngay lúc Trần Đại Hải tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm sao thì bảy tám bảo vệ cầm gậy chạy vào.
“Trưởng khoa Trần, bọn tôi đến rồi”.
Nhìn thấy những mấy bảo vệ này, Trần Đại Hải quyết định chỉ cần khống chế được tên này, xóa video trên điện thoại của cậu ta thì mọi chuyện sẽ ổn.
Nghĩ đến đây, ông ta cười khẩy, vung tay lên chính trực nói: “Khống chế những kẻ gây rối và lang băm gây rối trật tự bệnh viện này, lát nữa giao cho cơ quan công an, để không gây nguy hiểm đến tính mạng và tài sản của nhân dân”.
“Vâng!”
Các bảo vệ đồng thanh đáp, bao quanh lấy Tiêu Viễn và Lý Ham Hậu, định ra tay.
“Dừng tay!”
Thấy chuyện ngày càng lớn, Dược Kỳ Hoàng cũng lên tiếng.
“Ông là ai nữa?”
Trần Đại Hải nhìn Dược Kỳ Hoàng, thấy khí chất ông ta không tầm thường thì nhíu mày.
“Bố, ông ta là cùng một bọn với tên lang băm này, chắc chắn cũng là lừa đảo”, bác sĩ trẻ chỉ vào Dược Kỳ Hoàng nói.
Trần Đại Hải nghe thế cũng yên tâm, cười
nhạo: “Thì ra là tổ chức lừa đảo, bắt chúng lại luôn”.
“Hơ, trước kia cứ nghe nói bố mẹ nuông chiều con cái, hôm nay mới được nhìn thấy”.
Tiêu Viễn bật cười, dám nói hội trưởng danh dự của Hiệp hội y dược Hoa Hạ là lừa đảo, đúng là không cần mạng nữa.
“Lừa đảo?”
Quả nhiên, sắc mặt Dược Kỳ Hoàng tối sầm lại, ông ta cả đời hành nghề y, cứu được rất nhiều người, đây là Lân đầu tiên có người gọi ông ta như vậy.
Ngay sau đó Dược Kỳ Hoàng lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
“Alo, thầy ạ, sao thầy có thời gian gọi cho em thế?”, gọi quay số gọi xong thì đầu bên kia đã đã nhấc máy, một giọng nói cung kính vang lên.
“Thầy? Hừ, bây giờ tôi đã thành kẻ lừa đảo rồi này, không làm thầy của viện trưởng Lý được nữa đâu”, Dược Kỳ Hoàng buồn bực nói.
“Hả? Thầy nói gì thế ạ? Em nghe chẳng hiểu gì thế?”
“Cho em một phút, đến khoa ung bướu khu nội trú bệnh viện các em đi, nếu không đến
được thì thầy không có học trò như em”.
Nói rồi Dược Kỳ Hoàng cúp máy.
Trần Đạỉ Hải nhìn Dược Kỳ Hoàng, bỗng có lỉnh tính không lành, ông già này gọi được cho ai vậy? Viện trưởng Lý à? Chẳng lẽ là… viện trưởng bệnh viện Số hai – Lý Thắng?
Nghĩ đến đây ông ta toát mồ hôi lạnh, nếu gọi cho Lý Thắng thật thì ông ta xong đời rồi.
“Các anh còn đợi gì nữa, mau bắt đám lang băm lừa đảo này lại đi”.
Bác sĩ trẻ thấy các bảo vệ còn chưa chịu ra tay thì thúc giục.
“Để tôi xem ai dám!”
Lý Ham Hậu hét lớn, đứng trước mặt Tiêu Viễn và Dược Kỳ Hoàng, thấy uy thế mạnh mẽ của anh ta, các bảo vệ lập tức dừng bước.
“Dừng tay!”
Trần Đạỉ Hải ngăn bảo vệ lại, nhìn Dược Kỳ Hoàng, dịu giọng nói: “ông lão, ông là aỉ thế?”
“Chẳng phải con trai ông nói tôi là lừa đảo đó sao?”, Dược Kỳ Hoàng hừ một tiếng nói.
“Khụ, đứa trẻ đó không hiểu chuyện, ông đừng trách tội”, Trần Đại Hải cười nói: “ông lão, không biết vừa rồi ông gọi cho ai thế?”
Dược Kỳ Hoàng mặc kệ tên này, ông ta nghĩ hai bố con này không xứng với chiếc áo blouse đang mặc trên người, càng không xứng đáng với năm chữ “Lương y như từ mẫu”.
Ngay lúc bầu không khí lắng đọng, một giọng nói hổn hển vang lên: “Thầy ạ, em không đến muộn chú?”
Vừa dứt lời, một người đàn ông trung niên hơi mập mạp chen vào trong đám người, ông ta đi tới trước mặt Dược Kỳ Hoàng, hơi khom người xuống, vẻ mặt đầy cung kính.
Dược Kỳ Hoàng nhìn người đàn ông trung niên đổ đầy mồ hôi trên trán, gương mặt thoáng qua nét cười, nhưng lại cố ý ậm ừ nói: “Nhìn mồ hôi trên trán em đỉ, thân là bác sĩ mà sao có thể để nhếch nhác như vậy chú?”
“Thầy ơi, em đang ở tòa nhà văn phòng. Thầy chỉ cho em một phút, em vội vàng chạy tới. Nhưng trong thang máy nhiều người quá nên em phải leo cầu thang…”, người đàn ông trung niên thở hổn hển, hơi uất ức nói.
“Được rồi, lát nữa thầy sẽ kê cho em đơn thuốc điều dưỡng cơ thể, cả ngày ngồi trong văn phòng, kiểu gì cũng có vấn đề”.
Nghe thế người đàn ông trung niên mừng rỡ: “Cảm ơn thầy nhiều, ha ha, em biết thầy
thương em mà”.
“Bớt bớt lại đi, giải quyết chuyện này trước cho tôi đã, tôi bị người ta gọi là kẻ lừa đảo đây này”, Dược Kỳ Hoàng tức giận nói.
“Gì cơ? Ai dám nói thầy của Lý Thắng tôi là kẻ lừa đảo đâỳ?”, người đàn ông trung niên tức qiận, nqẩnq đầu nhìn xunq quanh.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 33 Thầy của viện trưởng"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com