NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 34 Kéo dài ba năm

  1. Home
  2. Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài
  3. Chương 34 Kéo dài ba năm
Prev
Next

Chương 34: Kéo dài ba năm
Nhìn thấy người đàn ông trung niên tức giận, mọi người xung quanh đều sững sờ!
Ngoại trừ một số bệnh nhân, các bác sĩ và y tá của Bệnh viện số hai đêu biết người đàn ông trước mặt này là viện trưởng Bệnh viện số hai, tên là Lý Thắng!
Đặc biệt là hai cha con họ Trần lúc nãy kiêu ngạo như vậy, giờ lại toát mồ hết hôi, coi như xong rồi, bọn họ sao lại chọc tức vị đại thần này cú?
“Sao, mọi người đều câm hả? Aỉ vừa nói thầy giáo của tôi là kẻ lừa gạt?” Lý Thắng tức giận, nếu không có Dược Kỳ Hoàng, Lý Thắng sẽ không có ngày hôm nay!
Tục ngữ nói, một ngày là thầy, cả đời là cha, trong mắt Lý Thắng, địa vị của Dược Kỳ Hoàng không kém gì cha mình, thậm chí Lý Thắng càng kính trọng ông ta hơn!
Các bác sĩ, y tá và bệnh nhân chuyển sự chú ý sang bác sĩ trẻ, vừa rồi chính là hắn, nói ông ta là kẻ lừa gạt!
Đương nhiên, không qua mắt được Lý Thắng, ông ta lạnh lùng nhìn bác sĩ trẻ: “Trần Ngọc, chính là cậu nói sao?”
“Vỉện, viện trưởng, tôi không biết…1′ Bác sĩ trẻ run rẩy, muốn giải thích.
“Cậu còn biết tôi là viện trưởng sao? Tôi hỏi cậu, ông ấy là thầy giáo của tôi, là thầy giáo kính trọng nhất của tôi, cậu nói ông ấy là kẻ lừa gạt, vậy tôi là cái gì? Hả? Nói cho tôi biết, tôi là cái gì?!” Lý Thắng lạnh lùng hỏi.
“Viện Trưởng, Trần Ngọc còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện…”
Trần Đại Hải thấy Lý Thắng tức giận với con trai mình, ông ta không nhẫn nhịn được vội nói.
“Câm miệng cho tôi!”
Trần Đại Hải vừa nói, như có tiếng nổ bên tai, Lý Thắng quay người trừng mắt nhìn Trần Đại Hải: “Con trai ông còn nhỏ ngu dốt, ông cũng dốt nát hả?”
“Tôi…”
“Trần Đại Hải, ông bình thường cưng chiều con trai, lại độc đoán ở khoa ung thư, vậy mà ông còn dám gọi thầy của tôi là kẻ lừa gạt?” Lý Thắng nói xong lại chỉ vào mũi mình: “Vậy tôi cũng là kẻ lừa gạt hả? Tôi là kẻ lừa gạt, vậy ông là cái gì?”
ir ir
Trần Đại Hải khó chịu khi bị Lý Thắng mắng trước mặt nhiều người như vậy, đang định phản bác, ông ta chợt nghĩ ra điều gì đó, thân thể run rây, trợn mắt nhìn Dược Kỳ Hoàng.
Thầy của Lý Thắng?
Nghe nói, thầy của Lý Thắng là Dược Kỳ Hoàng, một trong ba bác sĩ nổi tiếng trong lĩnh vực Đông y Hoa Hạ!
Chẳng lẽ ông già mặc trang phục nhà Đường trước mặt chính là Dược Kỳ Hoàng, chủ tịch danh dự của hiệp hội y dược Hoa Hạ?
“Ông, Ông là ông Dược ư?”
Sắc mặt Trần Đại Hải tái nhợt, run giọng hỏi.
“Bây giờ nhận ra thân phận của thầy tôi hả? Sợư? Muộn rồi!”
Lời nói của Lý Thắng là sự xác nhận về thân phận của ông Dược, khiến hai chân của Trần Đại Hải run rẩy như sắp ngã xuống đất.
Nói thật, ông ta không sợ Lý Thắng lắm, bởi vì ông ta cũng có người ở trên bảo vệ! Hơn nữa, ông ta còn nhận được tin, nhiều nhất là ba tháng, ông ta có thể thay đổi chức vụ, trở thành một trong phó viện trưởng của bệnh viện số haỉ…
Nhưng khi biết người trước mặt chính là Dược Kỳ Hoàng, ông ta thực sự sợ hãi!
Dược Kỳ Hoàng – bậc thầy Đông y Hoa Hạ nổi tiếng ngày nay, nổỉ tiếng khắp thế gìớỉ và nhiều đồ đệ của ông ta giữ chức vụ cao trong hệ thống y tế!
Nghe nói ngay cả những ông lớn trong Hoàng Thành cũng có tình bạn thân thiết với ông ta!
Đừng nói Trần Đại Hải chỉ là chủ nhiệm, người đứng trên ông ta… thậm chí thị trưởng thành phố Long Hải khỉ gặp Dược Kỳ Hoàng cũng phải mỉm cười lễ phép!
Suy cho cùng, nếu con người ăn ngũ cốc nguyên hạt thì không ai có thể đảm bảo rằng họ sẽ không mắc bệnh, nếu kết bạn với một bác sĩ giỏi, sẽ cứu được bạn vào thời điểm quan trọng!
Lý Thắng nhìn Trần Đại Hải trong lòng thầm cười, Trần Đại Hải ơi, Trần Đại Hải à, ông cho rằng có người chống lưng thì không xem tôi ra gì ư…. Bây giờ hay rồi, đắc tội thầy tôi, đừng nói ông, mà ngay cả người chống lưng cho ông cũng phải run ray!
“Ai có thể nói cho tôi biết, mới xảy ra chuyện gì không?1′
Lý Thắng nhìn quanh một lượt, cuối cùng để ý một phó chủ nhiệm, chính là người của ông ta!
Phó chủ nhiệm nhìn thấy Lý Thắng đang nhìn mình, vội vàng đứng ra kể lại chuyện vừa rồi.
“Lý viện trưởng, tôi có một đoạn video ở đây, tôi nghĩ ông sẽ có hứng thú xem!”
Tiêu Viễn vẫn đang theo dõi và chậm rãi nói.
“ô? Không biết là video gì?”
Lý Thắng rất khách khí, từ lời nói của cấp dưới có thể biết được người thanh niên này là cùng phe với thầy giáo!
Ông thầm tò mò, chẳng lẽ đây là học sinh mới của thầy? Nếu thầy có thể giữ cậu ta bên cạnh, sau này nhất định sẽ toả sáng trong lĩnh vực y học!
“Lý Thắng, thầy giới thiệu một chút, đây là Tiêu Viễn.” ông Dược giới thiệu.
Lý Thắng càng ngạc nhiên hơn khi nghe lời giới thiệu của thầy, có vẻ như thầy rất coi trọng Tiêu Viên, chẳng lẽ cậu ta là đồ đệ thân thiết của thầy?
Biết rằng ở Hoa Hạ, học sinh và đồ đệ là
khác nhau, người sau có địa vị quan trọng hơn, được nhận kế thừa và truyền thừa kiến thức!
Lý Thắng còn chưa kịp bày tỏ ý mình, ông Dược lại nói: “ừ, Tiểu Tiêu cùng cấp bậc với thầy, xem như là sư thúc của em!1′
Lý Thắng lập tức ngây người!
Cái gì?
Cùng cấp bậc với thầy?
Sư thúc?
Tiêu Viễn cạn lời, sư thúc? Đây là cấp bậc gì?
“Khụ, Lý viện trưởng, ông gọi tên tôi là được”
Lý Thắng lén liếc nhìn Dược Kỳ Hoàng, thấy ông ta không có ý kiến phản đối, thở phào nhẹ nhõm, nếu thật sự gọi thiếu niên là irSư thúc1′ trước mặt nhiều người như vậy thì còn gì mặt mũi nữa?
Đồng thời ông ta cũng vô cùng kinh ngạc, một thanh niên có xuất thân gì mà có thể để thầy mình xưng là cùng cấp bậc, chắc chắn không đơn giản!
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Thắng nở nụ cười thân
thiện, vươn tay phải ra: “Ha ha, được rồi, vậy tôi gọi tên cậu nhé! Đừng gọi tôi là Lý viện trưởng, cứ gọi tôi là Lão Lý đi!”
“Được, anh Lý, đây là video, anh có thể xem.” Tiêu Viên bắt tay Lý Thắng, đưa điện thoại cho ông.
Lý Thắng càng vui hơn khi nghe thấy Tiêu Viễn gọi mình là ‘Anh Lý1, ông ta lấy điện thoại ra và nhìn vào, nhưng vẻ mặt của ông ta nhanh chóng tối sầm lạỉ.
“Nói nhảm, nói nhảm! Đây còn là bác sĩ sao? Hắn còn kiêu ngạo bá đạo hơn xã hội đen! Chuyện này nhất định phải xử phạt nghiêm khắc!”
Sắc mặt Trần Đại Hải trắng bệch, ông ta biết thế là xong đời rồi, cho dù Lân này ông ta không chết, thì cũng sẽ bị lột da!
“Bây giờ tôi tuyên bố, Trần Đại Hải và Trần Ngọc sẽ bị đình chỉ chức vụ, các bộ phận liên quan sẽ vào cuộc điều tra xử lý!” Lý Thắng thật sự tức giận, ông ta không ngờ hai cha con đó lại kiêu ngạo như vậy.!
Trần Đại Hải nghe vậy, ngồi phịch xuống đất, ông ta hoàn toàn không chịu nổi việc bị điều tra, một khi điều trà thì ông ta tiêu đời!
Còn Trần Ngọc càng tệ hơn, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là cha mình, bây giờ cha hắn cũng tiêu fôỉ!
“Xong rồi, tất cả mọi người giải tán đi!”
Lý Thắng cũng lười nhìn hai cha con họ Trần, trước mặt nhiều bệnh nhân như vậy, thật mất mặt… Nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là mất uy tín của Bệnh viện số 2 sao?
“Tiêu Viễn, điện thoại của cậu đây.” Lý Thắng trả lại điện thoại cho Tiêu Viễn với nụ cười trên khuôn mặt: “Tôi thay mặt bệnh viện xin lỗi vì những gì đã xảy ra ngày hôm nay. Vui lòng xóa video này đi.”
“ừ.”
Tiêu Viễn gật đầu, bây giờ hai cha con họ Trần đã bị xử lý, anh cũng lười đăng lên mạng, xóa video trước mặt Lý Thắng.
“Đây là cậu Lý nhỉ?” Lý Thắng ngẩng đầu nhìn Lý Ham Hậu và nói: “Mọi người yên tâm điều trị. Vê phần chi phí y tế…”
“Lý viện trưởng, chúng tôi sẽ không trả thỉếu một đồng… Ngoài ra, chúng tôi cần đổi phòng đơn cho cô Lý. Môi trường ở đây hơi lộn xộn, không thích hợp để cô Lý ấy hồi phục.” Tiêu Viễn nhẹ nhàng nói.
“Lý Thắng, hãy sắp xếp đi.” Dược Kỳ Hoàng cũng nói.
“Dạ, thầy, em nhất định sắp xếp chu đáo!” Lý Thắng vội vàng gật đầu.
“Ông Dược, tôi sai fôỉ, tôi thật biết lỗi rồi, van xin ông cho tôi cơ hội đỉ!”
Đột nhiên, Trần Đại Hải quỳ xuống đất, lếch tới Dược Kỳ Hoàng cầu xin.
Dược Kỳ Hoàng cúi đầu nhìn Trần Đại Hải, trong mắt không có một chút đồng tình: “Tự làm tự chịu!”
Thân thể Trần Đại Hải run lên, Lân nữa mềm nhũn ngã xuống đất.
“Dẫn bọn họ đi, giao cho bộ phận liên quan!” Lý Thắng nói với bảo vệ, sau đó nhìn Dược Kỳ Hoàng: “Thầy, thầy có dặn dò gì khác không?”
“Không.” Dược Kỳ Hoàng lắc đầu, hỏi Tiêu Viễn: “Tiểu Tiểu, cậu vừa mới bắt mạch xong, giờ có thể cho tôi biết kết luận được không?”
Nghe vậy, Lý Thắng sửng sốt, Tiêu Viễn cũng là bác sĩ ư? ông ta vẫn luôn cho rằng Tiêu Viễn này xuất thân phi thường, cho nên thầy mới kết giao… Hiện tại xem ra, chuyện này căn bản không phải như vậy!
Lý Ham Hậu và bà Lý cũng nhìn Tiêu Viễn, nhất là bà Lý càng không giữ được bình tĩnh!
Trước đây bà ấy còn tưởng người mặc đồ nhà Đường này chỉ cùng họ với Dược Kỳ Hoàng, bà ấy không thề tin được đây thực sự là Dược Kỳ Hoàng!
Nhưng chuyện vừa rồi đủ để chứng minh, cùng họ không phải là trùng hợp ngẫu nhiên, mà ông này chính là Dược Kỳ Hoàng, một trong ba danh y!
Vì vậy bà ấy khá sốc, sao con trai bà có thể mời được Dược Kỳ Hoàng thế?
Tuy nhiên, bà ấy nhanh chóng hiểu ra rằng người mời Dược Kỳ Hoàng không phải con trai bà mà là chàng trai trẻ tên ‘Tiêu Viễn’ này!
“Trước hết chúng ta hãy đổi phòng bệnh đã.”
Bởi vì ở phòng bệnh này còn có hai bệnh nhân khác nên có một số chuyện không thích hợp nói trước mặt họ.
Không phải Tiêu Viễn tàn nhẫn, mà là năng lực cá nhân của anh thực sự có hạn, đặc biệt là anh phải trả giá!
Nói một cách ích kỷ, trên thế giới có nhiều người mắc bệnh nan y như vậy, liên quan gì đến
anh? Cho dù kiệt sức cũng không thể cứu được tất cả mọi người!
Mí mắt Dược Kỳ Hoàng khẽ giật, chẳng lẽ cậu ta thật sự có ý kiến độc đáo gì khác?
Ông ta nhìn Lý Thắng, Lý Thắng gật đầu hiểu ý và bắt đầu sắp xếp.
Có Lý Thắng làm viện trưởng, việc đổi phòng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ trong vòng mười phút, bà Lý đã được sắp xếp vào phòng VI p.
“Được rồi, Tiểu Tiêu, hiện tại ở đây không có người khác mau nói đi.” Dược Kỳ Hoàng sốt ruột hỏi.
“Ông Dược, chẩn đoán của tôi cũng không khác ông bao nhiêu. Ung thư phổi đã ở giai đoạn muộn, may mắn là chưa di căn… Xét theo mạch đập, cô Lý nhiều nhất chỉ còn lại hai tháng.”
Tiêu Viễn suy nghĩ một chút, chậm rãi nói.
Dược Kỳ Hoàng gật đầu, đây là cùng chan đoán của ông ta, thậm chí thời gian cũng giống nhau, điều này chứng tỏ y thuật của Tiêu Viễn không hề thua kém ông ta.
“Hai tháng?”
Hai mắt Lý Ham Hậu đỏ hoe, nói cách
khác, hai tháng nữa mẹ anh ta sẽ chết ư?
Tiêu Viễn vỗ vai Lý Ham Hậu, an ủi: “Đại Ham, mặc dù tôi không thể chữa khỏi cho mẹ anh, nhưng có thể xoa dịu nỗi đau khổ, kéo dài mạng sống của bà… ít nhất là ba năm!”
ít nhất.
Ba năm!
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, đặc biệt là Dược Kỳ Hoàng, ông ta đã nhảv luôn ra khỏi qhế.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 34 Kéo dài ba năm"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com