Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 4 Bẫy từng bước
Chương 4: Bẫy từng bước
Trên bàn ăn cơm trong bếp.
Tô Tiếu Manh cán đầu đũa trợn mắt nhìn Tiêu Viễn ngồi ờ phía đối diện đang lùa một đũa cơm lớn, âm thâm trù ẻo trong lòng, thằng cha chết tiệt này, sao còn chưa nghẹn chết đi hả?
“Tò Ngọc, không ngờ một giám đốc xinh đẹp như cô lại có thế nấu cơm ngon đến vậy!”
Tiêu Viển gắp một đũa đồ ăn, khen ngợi không tiếc lời.
“Ha ha, Tiểu Manh thích đồ ăn ngon, tôi cũng thích nấu cho con bé án nên mới cố ý nghiên cứu một phen, còn đăng ký tham gia vài lớp học nấu ăn nữa”.
Tò Ngọc mỉm cười, ánh mắt cô nhìn em gái đầy cưng chiều.
“Có một người chị như vậy thật là hạnh phúc! Hầy, Tiếu Manh, sao cò lại cấn đũa chứ không ăn cơm vậy? Đày, ăn thử con tôm này đi, ngon lâm đó!” Tiêu Viển vừa nói chuyện, vừa gẳp thêm vài con tôm.
Tô Tiểu Manh trừng mãt nhìn Tiêu Viển, thằng cha chết tiệt, anh ăn gần hết
rồi, tôi ăn cái con khí gì hả?
Đồng thời, cô ấy cũng cảm thấy hơi tủi thân, trước kia chị chì nấu đồ ăn ngon cho một mình cò ấy, bây giờ lại có thêm một thằng cha đáng ghét, khiến cô ấy có cảm giác kiêu một món đồ chơi mình rất yêu thích bị người khác cướp mất!
“ừ, món này khá ngon, cò ăn nhiều hơn một chút đi Tiếu Manh, đây là thời điếm đê’ cơ thế lớn lên đấy!” Tiêu Viền nói xong, ánh mắt nhìn về phía ngực của Tò Tiếu Manh.
“Rắc!”
Tô Tiểu Manh căn gãy đũa, thăng chó đẻ chết tiệt, ngày mai chị đây sẽ đi mua thuốc xố cho anh đi ị đến mức hặu môn nát bét, máu văng đầy sàn luôn, để coi coi anh còn dám kiêu ngạo như vậy nữa hay không!
Cơm nước xong xuôi, Tô Ngọc sắp xếp chồ ớ cho Tiêu Viễn ờ phòng khách tầng dưới.
Mặc dù là cô khá tin tường vào nhân phấm của Tiêu Viễn, nhưng suy cho cùng trai gái cũng có sự khác biệt, thà có một không gian tương đối riêng tư thì tốt hơn.
Tô Tiếu Manh không hề có bất kỳ ý kiến nào về vấn đề này, bởi vì cô ấy đã có kế hoạch khác, một kế hoạch có thế khiến cho Tiêu Viễn cuốn xéo vào ngày mai!
Vì vậy, theo cò ấy thấy, việc Tiêu Viền ờ tầng trên hay tầng dưới cũng chắng có vấn đề gì cả, dù sao cũng chỉ là một đêm mà thôi.
Tô Ngọc sẳp xếp xong xuôi cho Tiêu Viễn rồi quay lại phòng tắm rửa, bận rộn cả ngày cô cũng hoi mỏi mệt.
Cạch.
Nghe thấy tiếng đóng cửa ở trên lầu, Tò Tiếu Manh đang xem tivi nhảy dựng lên, cò ấy nghiêng đầu nhìn vào cửa phòng khách rồi cười khẩy vài tiếng, sau đó nhảy tưng tưng lên lầu đi về phòng.
“Người đâu rồi?”
Tiêu Viển ra khỏi phòng khách, ngó trái ngó phải một chút, tivi vân chưa tắt nhưng lại không có ai.
Trên tivi đang chiếu một bộ phim truyền hình Hàn Quốc, nam chính đang òm lấy mặt của nữ chính, sau khi nhìn nhau trìu mến, họ bắt đầu một nụ hôn
đầy ướt át.
“Vãi, đồi trụy quá đi, hèn gì giờ đây chẳng còn đứa con nít nào còn trong sáng cả, tất cả là tại mấy bộ phim Hàn Quốc này dạy bặy dạy bạ!”
Tiêu Viễn lâc đầu, chuyến kênh sang ‘Thế giới động vật’, xem say mê.
Khoảng mười phút sau, Tò Tiếu Manh từ trên lầu đi xuõng, cò ấy nhìn Tiêu Viền đang ngồi trên ghế salon coi tivi, trề mói một cái, thảng cha này còn có thế thưởng thức phim truyền hình Hàn Quõc à?
Nhưng sau khi cò ấy nhìn lên màn hình tivi, bước chân lảo đảo, suýt nữa đã lăn từ trên cầu thang xuống!
Trên ti vi là hình ảnh sư tử đực đang cưỡi trên lưng con sư tử cái, đang tiến hành động tác giao phổi nguyên thủy nhất!
Sư tử đực vừa làm vừa gầm lên, thỉnh thoảng lại há miệng cán vào cổ SƯ tử cái, tỏ ra khá bạo lực!
“Anh… anh không biết xấu hổ, dám coi mấy cái cảnh này!”
Gương mặt Tô Tiểu Manh đỏ bừng,
trước kia đã từng coi trộm người với người rồi, nhưng chuyện này của động vặt thì chưa từng xem!
“Hả?” Tiêu Viẻn ngạc nhiên một chốc: “A, cô nói sư tứ á hả, thế này sao lại gọi là không biết xấu hố chứ? Chắng lẽ, cò không cảm thấy việc đế lộ dã tính nguyên thủy rất đẹp sao?”
“Đẹp cái đầu anh chứ đẹp!” Tỏ Tiếu Manh nghiến ráng, thằng cha này lưu manh từ trong máu, phải đuối anh ta đi thật nhanh, nếu không… Chị sẽ gặp nguy hiếm!
Tiêu Viển lãc đầu: “ôi, con nít ngày nay không biết thường thức vé đẹp nguyên thủy, chỉ biết xem mấy bộ phim truyền hình Hàn Quốc tròng chẳng có dinh dưỡng”.
“Anh… Cô gái tổt sẽ không đấu với bọn lưu manh!” Tỏ Tiếu Manh nối giận nói.
“Tòi là lưu manh, tòi tự hào!”
“Hừ, không thèm nói nhảm với anh nữa, còng tâc đèn trong phòng tòi bị hư, anh lên đó sửa giùm tôi đi!”
“Thật à?” Tiêu Viễn nhìn Tô Tiểu
Manh bang ánh măt hoài nghi.
“Tất nhiên là thật rồi, lừa anh làm cái gì?”
tt II
“Khòng lẽ anh không biết sửa còng tẳc đèn? Ngay cả cái công tâc đèn cũng không biết sửa thì làm vệ sĩ làm cái gì!”Tô Tiếu Manh khi dẻ nói.
Tiêu Viẻn không nói gì, làm vệ sĩ với sửa công tắc đèn có liên quan gì tới nhau sao?
“Nhanh lên, đèn không tãt được thì sao tối nay tôi ngủ được?” Tò Tiếu Manh thúc giục.
“Được rồi, cò về phòng trước đi, tòi đi lấy dụng cụ”.
“ờ, hộp dụng cụ ở trong kho chứa đồ bên ngoài, tòi lên phòng trước”.
Tiêu Viễn nhìn bóng lưng của Tô Tiếu Manh, suy nghĩ một chút, đi về phòng khách một chuyến rồi mới đi lấy dụng cụ, sau đó mới lên lầu.
Sau khi vào trong phòng, Tiêu Viền nhìn quanh một chốc, phòng của Tô Tiếu Manh không dề thương như mong đợi,
chí có vài con búp bê đế ở trên giường lớn.
“Hử?”
Đột nhiên hai mât Tiêu Viền chợt sáng lên, lôi ra một cái quần lót ren màu đen?
“Tòi đi rửa mặt trước, chỉ có cái còng tắc đó thòi, anh sửa nó lại đi”.
Tò Tiểu Manh nhìn thấy Tiêu Viền chú ý đến quần lót, cò ấy thầm cười khấy, mồi câu đã được thả ra, bây giờ đợi cơ hội cho cá căn câu!
“Được”.
Tò Tiếu Manh đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, áp sát lồ tai vào cửa, làng nghe động tĩnh ờ bên ngoài.
“Thằng khốn, chị đây phải hy sinh một cái quần lót đê’ coi coi anh có cắn càu hay không! Chỉ cần anh chạm vào thòi là anh xong đời liền, hờ hờ!”
Tò Tiếu Manh lộ ra vé mặt đắc ỷ, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh ở bên ngoài, Tiêu Viền không tránh dược cám dỗ, cầm cái quần lót của cò lên chóp mũi, sau đó… a a a, đúng là biến thái quá đi, không dám nhìn thẳng luôn!
Không được không được, mặc dù cô ấy khòng định mặc cái quần chót đó nữa, nhưng cò ấy cũng đã từng mặc nó rồi, nếu để một người đàn ồng ngửi, vậy…
Nghĩ tới đây, cò ấy cũng không thế chờ đợi được nữa, cô ấy mở cửa phòng tắm, lao ra ngoài và hét lên: “Đồ khốn, anh đang làm gì vậy hả?”
“Tôi đang sửa còng tắc đèn cho cò!” Tièu Viền không ngẩng đầu lên, tiếp tục dùng tua vít vặn công tăc đèn.
Tô Tiếu Manh nhìn thấy cảnh này thì chết lặng, tại sao lại không giống với tưởng tượng vậy chứ?
Cô nghiêng đầu nhìn quần lót trên giường, nó vân y hệt lúc nãy, hoàn toàn không có dấu vết bị đụng vào!
“Anh… anh…”
Tô Tiểu Manh nghiến răng, cô ấy rất muốn hỏi lớn một câu, anh có phải là đàn òng không hả?
Tiêu Viễn ngấng đầu lên nhìn biếu cảm Tô Tiếu Manh, cười thầm trong lòng nhưng trên mặt vân là trạng thái mờ mịt: “Tòi làm sao cơ?”
Tô Tiểu Manh hít một hơi thật sâu,
cố gáng bình tĩnh lại: “Không có gì, sửa xong chưa?”
“Sắp rồi”.
Vài phút sau, Tiêu Viền dọn dẹp dụng cụ: “Sửa xong rồi”.
Tò Tiếu Manh đi tới ấn còng tắc đèn, cười gượng: “Khá ốn, xem ra vệ sĩ như anh cũng có chỏ dùng!”
“Việc nên làm”.
Tô Tiếu Manh giang tay ra, cười nói: “Lại đày ôm một cái, sau này sống chung hòa bình”.
“Sống chung hòa bình? Được được!” Tiéu Viển rất vui vẻ, ôm chặt Tò Tiếu Manh.
“Ranh con, nếu bây giờ tòi hét lên một tiếng để chị tôi thấy anh đang ôm tôi giờ trò lưu manh, anh nói xem chị tôi có đuổi anh đi không?” Tò Tiểu Manh thì thầm nói nhỏ bên tai Tiêu Viển.
“Giở trò lưu manh?” Tiêu Viẻn rất ngạc nhiên, lắc đầu nói: “Cái òm đơn thứân như vậy mà cô lại nói thành đùa giỡn lưu manh sao? Tôi cho cò thấy một tí nhé…”
Ngay khi Tô Tiếu Manh cảm thấy không ón, nghe thấy ‘bốp’ một tiếng, Tiêu Viền đã đánh lên mòng của cò, nhéo một cái: “Cái này có được gọi là giở trò lưu manh hay không?”
“Anh muốn chết à?”
Tô Tiểu Manh nối giận, nâng đầu gối đánh vào đũng quần Tiêu Viễn, lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên cò ấy bị đàn ông sờ mòng!
Tiêu Viễn lùi về sau hai bước, hít một hơi: “Cò gái chết tiệt, ác quá, muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn à?”
“Dám sờ mông của tòi, tòi sẽ phế bỏ cái đó của anh!”
“Dừng! Nếu cô còn đánh tiếp, tói sẽ lập tức nói với chị cô răng tòi sẽ đi tới trường đế ờ bẻn cạnh bảo vệ cò!”
“Hừ, vậy tôi sẽ nói với chị rằng, đêm khuya anh không chịu ngủ, đi tới phòng của tôi quấy rối tòi!”
Tiêu Viễn chí vài hộp dụng cụ, hơi đắc ý: “Tòi lên đây sửa còng tắc đèn, cò nghĩ rằng chị cô sẽ tin cò sao?”
Tô Tiểu Manh nghiến chặt răng: “Biến ra khỏi phòng của tôi ngay!”
“Được rồi, vậy tôi biến đây, ngủ
ngon”.
Lúc Tiêu Viễn đi tới cửa, bước chân dừng lại: “Đúng rồi, Tiếu Manh, thật ra, tòi thấy ở độ tuổi này của cô, cô không hợp đế mặc đồ lót màu đen đâu, Hello Kitty hoặc hoạt hình sẽ hợp với cô hơn…” Nói xong, anh nhanh chóng đóng cửa lại, chạy xuống lầu.
Tô Tiếu Manh ngấn người, sau đó giận dữ nắm lấy con búp bê trên đầu giường hung hăng quăng mạnh về phía cửa.
“Thằng khốn, chết đi! Dám khi dề chị đây hả? Ngày mai tòi sẽ khiến anh biến luôn!”
Tồ Tiểu Manh cười khầy, lấy một cái máy quay phim nhỏ ra từ góc khuất.
Tất cả hình ảnh ban nãy đã bị máy ảnh quay lại, cò chí cần cắt ghép đoạn video một tí, giữ đoạn video Tiêu Viền ôm cô và sờ mông cô lại, sau đó gửi video đã cắt ghép cho chị, tới lúc đó… hừ hừ!
Nhưng lúc cô mờ máy quay phim ra, lặp tức chết lặng, trên màn hình đầy những bông tuyết, không có thứ gì được
ghi lại cả…
Phòng khách ờ tầng dưới, Tiêu Viễn lấy một thiết bị điện tử lớn băng cái điện thoại, cười toe toét: “Cô bé à, cô còn non lãm, cò tướng HER của nước Y là hàng giả à?”
Từ lúc Tò Tiếu Manh kêu anh lên lâu sửa công tắc đèn là anh đã cảm thấy không bình thường rồi, quả nhiên, vừa bước vào trong phòng, bước nào cũng là băy.
Đầu tiên là quần lót, sau đó lại phát hiện máy quay phim… đón hiếm này nối tiếp đòn hiếm khác!
Tốt lắm, anh đã sớm có chuấn bị, có sẵn một thiết bị HER ớ trong túi.
Her là thiết bị điện tử chuyên dụng của đặc công nước Y, nó giống với một cái máy ghi âm nhỏ, nhưng chức năng của nó mạnh mẽ hơn nhiều!
Mở’HER’ lên, không cần biết là thiết bị ghi âm hay ghi hình gì, tất cả chúng đều sẽ bị nhiều, không thế làm việc bình thường được!
Do đó, anh vui vẻ chơi đùa với cò bé này một xíu!
“He he, không biết phản ứng hiện giờ của con bé đó ra sao, châc là sâp khóc rồi nhỉ?”
Tiêu Viền không khỏi bật cười, nhưng khi ánh mát anh nhìn đến chiếc nhẫn trên tay trái, ánh mắt lóe lên vẻ u ám.