NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Next

Bố Mẹ Của Tôi Là Số Một - Chương 1

  1. Home
  2. Bố Mẹ Của Tôi Là Số Một
  3. Chương 1
Next

1
Một chiếc Volkswagen cũ, một chiếc Maybach mới cứng, cùng dừng trước mặt tôi và Trình Vân.

Cặp vợ chồng giàu có phân vân, tôi và Trình Vân đều là ứng viên phù hợp.
Nhưng mỗi người đều có khuyết điểm, một người không đủ xinh, một người không đủ lương thiện.

Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng họ vẫn hướng về phía tôi, bình luận lại hiện lên:
【Hai vợ chồng này mù à? Chỉ vì xinh hơn chút mà không chọn Trình Vân, lại đi nhận con bé vừa ngu vừa xấu đó.】
【Không sao, dù có được nhận nuôi cũng sẽ bị trả lại thôi.】
【Toàn là để làm nền cho sự lương thiện của Trình Vân sau này, đừng nóng.】

Ngay lúc đó, một cặp vợ chồng chất giọng miền Đông Bắc đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, ánh mắt họ tràn đầy vui sướng.

“Ôi giời, con bé này xinh quá đi!”

“Nhìn là thấy có duyên với hai vợ chồng mình rồi.”

“Cháu ơi, có muốn về với cô chú không?”

“Hôm nay nhà có nồi bún thịt kho, ngon lắm!”

Tôi nhìn những dòng bình luận, chớp mắt, trước khi cặp vợ chồng giàu có kia kịp đến.

Quay người, lao vào vòng tay của người phụ nữ miền Đông Bắc mặc váy vải thô.

2
Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã có thể nhìn thấy những dòng bình luận này.

Ở trại trẻ mồ côi, việc phân phối đồ dùng không đều, phần lớn phải dựa vào tranh giành, tôi và Trình Vân đã tranh giành nhau từ nhỏ đến lớn.

Mỗi lần tôi giành được quyển vở mới hay bộ quần áo mới, những dòng bình luận này lại hiện lên chửi mắng tôi.

Họ nói: “tuổi nhỏ đã ác”, ngay từ nhỏ đã không từ thủ đoạn, lớn lên chắc chắn sẽ bị người ghét ma hờn.

Lúc đó tôi không hiểu lắm, muốn bản thân sống tốt hơn một chút thì có gì sai? Dần dần lớn lên, tôi mới hiểu ra, tôi chỉ là nhân vật đối chiếu của Trình Vân.

Sự ích kỷ tham lam của tôi, chắc chắn sẽ làm nổi bật sự kiên cường bất khuất của cô ta.

Còn tôi, với vai ác nữ, chỉ có thể trong những lần tranh giành thất bại liên tiếp, tâm lý trở nên méo mó, biến thành kẻ cực độc.

Nhưng lần này, tôi thực sự không muốn trở thành người bị so sánh nữa.

Tôi lên chiếc xe Volkswagen, Trình Vân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Những dòng bình luận càng thêm hả hê:
[Haha, đúng là ngu ngốc, vì một bát bún thịt lợn hầm mà từ bỏ thẻ trải nghiệm tiểu thư.]

[Cả đời chỉ có thể như thế này thôi, sau này cô ta và Vân Vân của chúng ta sẽ là hai tầng lớp khác nhau.]

[Hình tượng nhân vật của cô ta vốn là ác nữ đáng ghét, dù được ai nhận nuôi thì kết cục cuối cùng cũng sẽ bị bỏ rơi, tôi chỉ chờ xem trò hề của cô ta thôi.]

Sẽ bị bỏ rơi sao?

Tôi e dè ngẩng đầu lên, nhìn về phía người chú đang lái xe phía trước, qua kính chiếu hậu, ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau.
Chú lập tức nở nụ cười tươi: “Con gái còn ngại ngùng nữa, cứ nhìn thoải mái đi, từ nay về sau chúng ta là một nhà.”

“Chú tên Trịnh Nghị, vợ chú tên Vương Thư, một cảnh sát một giáo viên, đều là nghề nghiệp chính đáng, con yên tâm nhé.”

“Con về nhà với chú cô đừng có áp lực gì, cứ coi như nhà mình là được!”

Cô Vương Thư cũng cười vui vẻ: “Chú nói đúng, con đừng khách khí.”

“À, lúc nãy khi chúng cô chú đi làm thủ tục, thấy ở mục tên của con chỉ ghi là Tiểu Ngũ, con gái tên đầy đủ của con là gì vậy?”

Tôi cúi đầu, ngón tay gần như bị cào xước, những dòng bình luận nói rằng dù thế nào tôi cũng sẽ bị bỏ rơi.

Vậy thì tên gì cũng không quan trọng nữa.

“Con không có tên đầy đủ, chỉ gọi là Tiểu Ngũ.”

3
Món bún hầm của chú thực sự rất thơm, vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi.

Tôi ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.

Nhớ lại lời dặn của viện trưởng trước khi đi:

“Con đến nhà người ta phải biết lễ phép, ăn cơm không được ăn quá nhiều.”

Tôi đói đến mức hoa mắt, nhưng chỉ dám ăn từng miếng nhỏ, nhưng chú cô lại không ngừng gắp thức ăn vào bát tôi.

Chiếc bát to hơn cả khuôn mặt đã chất thành núi.

“Món này ngon lắm, nấm này gửi từ Thiết Lĩnh về, tươi lắm.”

“Phải ăn nhiều thịt, con gái gầy quá.”

“Bún này, chú nói con nghe, ngon lắm, đặc sản Đông Bắc đó.”

“Sao vậy con gái, sao không động đũa? Không hợp khẩu vị à?”

“Lão Trịnh! Tôi đã bảo làm mấy món địa phương rồi, anh lại làm cả bàn tiệc Đông Bắc, con gái không ăn được! Làm sao giờ!”

“Lỗi tại tôi, con thích ăn gì, chú làm cho con nhé?”

Tiêu chuẩn ăn uống ở trại trẻ là mỗi người tám nghìn một ngày, những miếng thịt băm lẫn dầu mỡ trong món đậu xào thịt băm là thứ ngon nhất trong ký ức của tôi.

Mỗi lần ăn được nhiều một chút, tôi đều rất vui, nhưng hóa ra, ngoài thứ ngon nhất, còn có thứ mình thích nhất.

Tôi không muốn họ hiểu lầm, lập tức ôm bát cúi đầu xuống ăn ngấu nghiến.

“Con ăn được! Rất hợp khẩu vị!”

Món Đông Bắc rất ngon, tôi muốn ở lại nhà này lâu hơn một chút.

Tôi rất ngạc nhiên, mình lại có thể có suy nghĩ tham lam như vậy.

4
Họ là những người rất tốt, ăn cơm xong lại dẫn tôi đi mua sắm một vòng lớn ở trung tâm thương mại.

Đồ dùng sinh hoạt và quần áo trên người đều được đổi mới toàn bộ, về đến nhà đã là đêm khuya.

Tôi mặc bộ đồ ngủ mới, co ro ở góc giường, ở trại trẻ, thường một giường phải ngủ mấy người.

Nếu bạn ngủ quá rộng, người khác sẽ phải chịu thiệt, việc thu mình lại khi ngủ đã trở thành thói quen của tôi.

Mơ màng ngủ thiếp đi…

Hình như có người bước vào phòng tôi, lại nhẹ nhàng ngồi xổm bên giường.

“Lão Trịnh, anh nói những dòng bình luận chúng ta thấy hôm nay có phải là ảo giác không?”

“Một người thấy có thể là ảo giác, hai người thì không phải.”

“Nhưng họ nói quá đáng quá, một đứa trẻ có thể xấu đến mức nào?”

“Chỉ cần chúng ta đối xử tốt với con bé, đứa trẻ này sẽ không đi vào con đường sai lầm.”

“Nhưng nói thật lòng, anh thực sự rất quý cô bé này, đến nhà chúng ta là con gái ruột của chúng ta, sau này không ai được phép bắt nạt con bé.”

Tôi ngủ mơ màng, không mở nổi mắt.

Nhưng có thể cảm nhận được họ nhẹ nhàng đặt tôi vào giữa giường, nơi này rất mềm, rất rộng.

Không có ai cố ý chen lấn tôi, cũng không phải thức dậy sau một đêm với lưng đau nhức.

Đây là giấc ngủ yên ổn nhất của tôi.

5
Người ta nói yêu người như trồng hoa, cô chú lại yêu người như nuôi heo.

Món Đông Bắc khẩu phần lớn, món nào cũng rất đưa cơm.

Tôi từ chỗ chỉ dám ăn nửa bát cơm, đến giờ một bữa có thể ăn hai bát lớn.

Viện trưởng nói đến nhà người ta ăn quá nhiều sẽ khiến người ta không vui, những dòng bình luận cũng thường xuất hiện, nói:

[Có gì ngon đâu, lần nào cũng ăn như kẻ đói lâu ngày, kiếp trước là heo chắc?]

[May mà Vân Vân nhà chúng ta theo cặp vợ chồng giàu có kia về, giờ bữa nào cũng ăn Michelin, đúng là cuộc sống tiểu thư trong mơ.]

[Thôi, cũng có thể là ở trại trẻ bị đói quá, giờ ăn uống trả thù, như ma đói vậy, tôi nghĩ đôi vợ chồng này sớm muộn gì cũng chán nó thôi.]

Trước đây mỗi lần những dòng bình luận so sánh tôi và Trình Vân, tôi đều ghen tị, ghen tị cô ấy có được thứ tốt hơn tôi, ghen tị cô ấy không tốn chút công sức nào đã có cuộc sống tốt.

Muốn cướp đoạt tất cả những gì cô ấy có, nhưng lần này, trong lòng tôi không chút gợn sóng, món ăn chú Trịnh nấu rất ngon, mỗi lần chú nhìn tôi ăn sạch sẽ đĩa thức ăn, đều cười rất vui.

Hoàn toàn trái ngược với những dòng bình luận nói rằng sẽ chán tôi ăn nhiều.

Cô Vương Thư cũng rất tốt, cô chưa từng nấu ăn, nhưng vì tôi mà cô thử vào bếp, lần đó cô xào một đĩa xúc xích đỏ.

Kết quả mặn đến mức hai chúng tôi uống cả xô nước, chú Trịnh đi tuần về, hì hục nấu ngay ba món một canh.

Ra lệnh cô Vương Thư từ nay không được tùy tiện vào bếp, cô cười hì hì, cam kết sau này không đụng vào nhà bếp.

Sau này khi chú Trịnh bận không về nấu ăn được, cô Vương dẫn tôi đi ăn tiệm, trước đây tôi không biết thức ăn còn phân thành nhiều loại.

Đủ loại, chưa ăn mắt đã no, mỗi lần cô Vương Thư đều gọi cả bàn lớn.

Rõ ràng hai chúng tôi ăn không hết, cô vẫn gọi.

Cô nói: “Những gì đứa trẻ khác ăn qua, con nhà mình cũng phải ăn một lần.”

Tôi cúi đầu ăn cơm, nhưng lại nếm được vị nước mắt của mình.

Hóa ra yêu thương là, cùng nhau ăn mỗi bữa cơm.

6
Đến lúc tôi sắp đi học, cô chú trang trọng hỏi tôi muốn đặt tên gì.

Họ nói tên đầy đủ của một người sẽ gắn bó với cuộc đời họ, việc quan trọng như vậy, họ hy vọng tôi tự quyết định.

Ngay cả họ gì, cũng do tôi tự chọn.

“Miễn không phải tên gì Hoàng Phủ Thiết Ngưu là chú cô ủng hộ con!” Chú Trịnh cười đùa.

“Gì mà Hoàng Phủ Thiết Ngưu! Lão Trịnh không có tí nghiêm túc nào, con gái chúng ta gu tốt lắm.”

Chú Trịnh thích trêu đùa trước mặt cô Vương, khiến cô vài quyền thế là cười mãn nguyện.

Không khí hòa hợp như vậy, đến cả người như tôi cũng không nhịn được cười theo.

Tôi nhìn hai người trước mặt không cùng huyết thống, nhưng sẵn lòng kéo tôi ra khỏi vực sâu.

Khẽ nói: “Con nghĩ ra rồi.”

“Con muốn đặt tên là Trịnh Hảo.”

“Mọi thứ đều vừa vặn tốt đẹp.”

Chú cô sửng sốt, lấy lại tinh thần lập tức vui mừng khôn xiết.

“Tốt!”

“Trịnh Hảo rất tốt!”

“Ngày mai chú cô đi làm thủ tục cho con!”

Next

Comments for chapter "Chương 1"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com