Bố Mẹ Của Tôi Là Số Một - Chương 3
14
Việc tôi đổi cách xưng hô diễn ra bình lặng hơn tưởng tượng, như thể gọi bố mẹ vốn là chuyện đương nhiên.
Không ai biết, đó là kết quả của hàng nghìn lần tôi tự tập luyện, sóng gió trong lòng ba người, đến bàn ăn hóa thành dòng suối nhỏ.
Mẹ nghe chuyện ở trường, tức đến suýt bẻ gãy đũa, bố vội ra mặt dỗ dành.
“Không được đập bàn đâu.”
Mẹ bình tĩnh lại liền bảo chuyển trường cho tôi, dù khó khăn cũng phải chuyển đến trường mẹ dạy, tôi lắc đầu từ chối.
Người làm sai không phải tôi, nếu tôi chạy trốn, mọi người sẽ càng nghi ngờ, bố khen tôi có chính kiến, mẹ không nói thêm gì.
Cả hai cố tỏ ra bình thản trong bữa ăn, nhưng khi tôi vào phòng học bài, vẫn nghe thấy tiếng họ cười khẽ trong bếp.
“Con gái gọi bố trước gọi mẹ sau, anh vẫn hơn em một bậc.”
“Khoe khoang! Nếu em ở đó, con gái đã gọi mẹ trước rồi.”
“Ôi giời ơi, thích anh hơn thì sao nào?”
“Khoe nữa là bà đánh cho đấy.”
…
Sự việc kết thúc bằng lời xin lỗi của Trương Chí Soái, trước khi rời văn phòng hôm đó, bố Trịnh nói sẽ làm báo cáo gửi lên Sở Giáo dục.
Giáo viên thiên vị như thế phải bị kỷ luật, còn số tiền quỹ mất tích?
Được tìm thấy trong đống giấy vệ sinh dùng dở của Trương Chí Soái.
Cả lớp đều biết chuyện này, hình ảnh Trương Chí Soái mếu máo chảy nước mũi lan khắp khối, cậu ta xấu hổ không dám làm lớp trưởng nữa.
Chức vụ được trao cho một cô bé đeo kính dày, rất trầm tính, ngày nhận chức, cô bé lén đưa tôi mẩu giấy.
Tôi nhìn cô ấy, cô ấy vội đỏ mặt quay đi.
Mở giấy ra xem:
[Em dạy chị học, chị dạy em võ, được không?]
Từ đó, tôi có người bạn thân đầu tiên thời cấp hai.
15
Có lớp trưởng mới, việc học của tôi ít khiến bố mẹ lo lắng.
Tôi thi vào trường cấp ba tốt nhất thành phố với điểm số cao bất ngờ, ngôi trường này có tiêu chuẩn cao, tỷ lệ đỗ đại học cực kỳ khủng.
Phụ huynh nào có điều kiện đều muốn đưa con vào đây.
Nên ngày đầu tiên đi học, tôi gặp lại người quen cũ – Trình Vân.
Không, giờ nên gọi là Trần Vân.
Nghe nói cô ấy thiếu mấy chục điểm, nhờ gia đình họ Trần đóng một khoản tiền lớn mới vào được.
Số phận là một nhà văn giỏi, xoay vần đưa chúng tôi vào cùng một lớp, Trần Vân nhìn thấy tôi vô cùng kinh ngạc.
Cô ấy cắn môi đến bên tôi thì thầm:
“Sao cậu lại ở đây?”
Tôi bị ảnh hưởng giọng Đông Bắc ở nhà, buột miệng:
“Ủa trường này nhà cậu mở à? Người khác thi đỗ vào cũng không được à?”
Trần Vân sững sờ, có vẻ không tin lời tôi, nhưng khi giáo viên xếp chỗ theo điểm thi, tôi ngồi bàn đầu còn cô ấy bàn cuối, mọi nghi ngờ đều tan biến.
Trần Vân gồng mình lên, vừa hết tiết đầu đã lao vào làm bài.
Không biết làm gì, có lẽ đang luyện chữ ký.
Những dòng bình luận lại xuất hiện:
[Vân Vân chăm chỉ thế, sau này thi đại học chắc chắn vượt mặt Tiểu Ngũ.]
[Ba mươi năm bên kia sông, ba mươi năm bên này sông, sau này người yêu hay sự nghiệp của Vân Vân đều hơn cô ta.]
[Nhắc đến người yêu, hình như sắp đến đoạn nam chính xuất hiện?]
[Haizz, Tiểu Ngũ lại sắp tranh giành nam chính với Vân Vân rồi, nhưng sao cũng được, cô ta chỉ là gia vị tình cảm của cặp đôi chính thôi.]
Trên đời này chỉ có tiền mới được mọi người yêu quý, mong mấy người hiểu cho, tôi lật sách che mặt, ngủ gục.
16
Cách xuất hiện của nam chính đúng như lời đồn – ngầu lòi, đang giờ học dám nhai kẹo cao su, đá cửa bước vào, đồng phục khoác vai, dáng đứng như bị lệch xương chậu.
Hắn mặt lạnh: “Xin lỗi, đến muộn, không làm phiền thầy chứ?”
Theo lời bố tôi, loại này gọi là “cây non không uốn thẳng thì cong”.
Những dòng bình luận lại cuồng nhiệt:
[Aaa nam chính kiểu học sinh cá biệt yêu quá.]
[Chất quá, đẹp trai quá.]
Tôi liếc nhìn, chẳng thấy đẹp trai chỗ nào, nếu nói về ngoại hình, còn không bằng bố tôi.
Cái kiểu vô lễ với giáo viên khiến tôi bực bội vô cùng, giáo viên không bận tâm đến hắn, hắn huênh hoang đi thẳng về phía chỗ ngồi cạnh Trần Vân ở cuối lớp.
Nam chính Tề Thừa Tiêu, rich kid giàu hơn cả nhà họ Trần, điểm thi thấp đến mức phải quyên tặng cả một tòa nhà thí nghiệm mới được nhập học.
Hai đứa nhập bằng quan hệ, cũng xứng đôi.
17
Tôi không có thời gian dính vào câu chuyện đau lòng tuổi trẻ này, để được tuyển thẳng vào đại học mơ ước, từ năm lớp 10 đã phải chuẩn bị cho các kỳ thi.
Trong khi Trần Vân và Tề Thừa Tiêu ghét nhau, tôi ôn thi, khi họ thành oan gia ngõ hẹp, tôi ôn thi.
Lúc tình cảm họ nồng ấm, thăm dò nhau, tôi vẫn ôn thi, họ cãi nhau giận dỗi, tôi tiếp tục ôn thi.
Tề Thừa Tiêu tức giận Trần Vân, tuyên bố sẽ theo đuổi tất cả những ai xinh đẹp trong khối… lúc này tôi không thể tập trung ôn thi được nữa.
Bởi tối hôm đó, từ những dòng bình luận, tôi biết mình cũng thành mục tiêu của hắn.
Sáng hôm sau, trên bàn tôi xuất hiện mảnh giấy gấp hình con ếch, tôi cầm tờ giấy hét toáng lên:
“Trời ạ, ai ác thế ném cóc ghẻ lên bàn tôi?”
Tề Thừa Tiêu mặt đen như cột nhà cháy bước từ cửa trước vào, đập tay xuống bàn:
“Cóc ghẻ nào? Đây là thư tình tao gửi mày, mở ra đọc kỹ đi.”
Đang trong giai đoạn quan trọng ôn thi năm lớp 11, có giải thưởng là cách cửa đại học đã mở.
Thư tình?
Là cái gì?
Quan trọng bằng thư báo tuyển thẳng?
Tôi cầm chiếc compa bên cạnh, đâm mạnh về phía tay hắn:
“Bố mẹ chưa dạy cậu đập bàn là dễ bị đánh à?”
Tề Thừa Tiêu giật mình rụt tay lại, tôi liếc mắt, cầm “thư tình” lên phòng giáo viên báo cáo:
“Thưa cô, có người không cho em học bài.”
18
Nhà họ Tề thế lực lớn, giáo viên cũng không dám xử lý mạnh, chỉ dám phê bình vài câu.
Càng bị từ chối, Tề Thừa Tiêu càng hăng, hôm nay thư tình, ngày mai đồ ăn sáng.
Hôm sau xông vào đài phát thanh tặng tôi màn “chết xã hội” toàn trường.
Hành động hắn ngày càng quá đà, ảnh hưởng đến cuộc sống tôi.
Thấy Tề Thừa Tiêu theo đuổi quyết liệt, bình luận ngồi không yên:
[Cô ta biết dùng chiêu “càng từ chối càng ham”, biết đuổi bám không hiệu quả nên giả vờ thờ ơ để gây chú ý.]
[Mấy ngày nay Vân Vân của tôi ăn dấm chua cả người rồi.]
[Tề Thừa Tiêu, sau này mày hối không kịp đấy, đừng đùa nữa!]
Sống chung với bình luận nhiều năm, tôi coi chúng như gió thoảng, nhưng Trần Vân không chịu nổi, chủ động tìm tôi.
Cô ta ấp úng:
“Cậu và Thừa Tiêu thật sự thích nhau à?”
Tôi bực mình: “Ai thèm thứ đồ chơi đó? Đừng có bịa chuyện.”
Chất giọng Đông Bắc khiến Trần Vân tưởng tôi quát cô ấy, càng rụt rè hơn.
“Hồi trại trẻ là tôi giành mất cơ hội được nhận nuôi của cậu, cậu ghét tôi muốn trả thù cũng phải.”
“Nếu không phải tôi, giờ cô tiểu thư nhà họ Trần đã là cậu. Lần này, tôi nhường.”
Trần Vân nói với vẻ bi kịch, tôi tưởng cô ấy sắp nhảy lầu liền lùi mấy bước:
“Đừng vu oan, tôi chưa từng nói cậu nợ tôi. Tôi ổn lắm.”
Dù có trăm lần lựa chọn, tôi vẫn sẽ ôm chặt lấy mẹ, đó là quyết định đúng đắn nhất đời tôi.
Trần Vân dường như không nghĩ vậy:
“Cậu thật sự không oán hận tôi?”
“Vậy sao cậu lại gần gũi Thừa Tiêu thế?”
Tôi bất lực: “Em gái ơi, tỉnh táo đi, là tôi gần hắn hay hắn bám như sam?”
“Loại đàn ông này đầy đường, cậu coi như báu vật làm gì?”
“Nếu hắn thật sự quan tâm cậu, sao lại dùng cách tổn thương cậu để ghen?”
Trần Vân không phục:
“Cậu không hiểu, Thừa Tiêu là người tốt.”
“Chỉ là cậu ấy còn trẻ, chưa biết yêu thương đúng cách.”
19
Sự thật chứng minh, con mắt Trần Vân tệ hại vô cùng.
Hai ngày sau, Tề Thừa Tiêu dẫn người vây tôi, bốn năm tên vây quanh tôi trong ngõ hẻm.
Tề Thừa Tiêu cười đểu:
“Trịnh Hảo, tôi theo đuổi cô bao ngày, cô không biết điều.”
“Tưởng mình là tiểu thư quý giá lắm à?”
Tôi lặng lẽ nhìn camera góc ngõ, góc quay đó có thể ghi lại mọi chuyện.
Tôi cất giọng cao:
“Tề Thừa Tiêu, cậu muốn gì?”
“Muốn gì?” Hắn cười với đám đàn em, “Chưa rõ à?”
Tôi hít sâu, kìm nắm đấm muốn đập vào mặt hắn nhưng giờ chưa phải lúc.
“Nghe nói cô định đi thi? Muốn được tuyển thẳng?”
“Khỏi cần, theo tôi, tôi lo cho.”
Hắn đặt tay lên vai tôi:
“Nhưng nếu cứng đầu, đừng trách tôi hủy cô.”
Tôi nhướng mày:
“Tuyển thẳng cần thành tích thi cử, cậu có thể xoay chuyển?”
Để thể hiện trước đàn em, hắn gật đầu:
“Đương nhiên, mày không biết bố mẹ tao là ai à?”
Đồ ngốc, dễ lừa quá.
Tôi cười nhạt:
“Tội nghiệp Tề Thừa Tiêu, nhà quyền thế mà không ai thèm ở cùng.”
“Chắc tại cậu giống… con cóc cậu tặng tôi.”
20
Không khí căng thẳng, Tề Thừa Tiêu trừng mắt nhìn tôi, tay hắn siết chặt vai tôi nhưng người tôi cứng như thép, hắn không bóp nổi.
Tức giận, hắn giơ tay định tát tôi:
“Mày dám ăn nói thế với tao?”
Tôi đỡ lấy cái tát, mặt sưng vù, đàn ông một khi đã động thủ khó dừng.
Dù có người can ngăn, hắn vẫn giơ tay lần nữa, tôi cười lạnh, nắm chặt cổ tay hắn:
“Tôi chẳng là ai, chỉ là học tí võ thôi.”
Tự vệ, sao gọi là đánh người?
Vặn mạnh cổ tay, Tề Thừa Tiêu rú lên, bụi bay mù mịt trong ngõ.
Chưa đầy mười phút, năm tên nằm la liệt.
Tề Thừa Tiêu thê thảm nhất, mặt sưng như lợn, hình như tôi hơi quá tay.
Tôi gãi đầu, lấy điện thoại báo cảnh sát:
“Alo, có bốn năm tên vây tôi, nhưng tôi đã khống chế hết rồi, mời các anh đến.”
Cảnh sát đến rất nhanh, người dẫn đầu chính là bố tôi, ông hoảng hốt kiểm tra người tôi, thấy vết tát trên mặt, mắt ông nảy lửa:
“Ai đánh con?”
Tôi chỉ Tề Thừa Tiêu đang rên rỉ:
“Hắn.”
“Con còn muốn tố giác nhà hắn can thiệp thi cử.”