Bố Mẹ Của Tôi Là Số Một - Chương 4
21
Vụ việc gây chấn động nhưng bố mẹ Tề Thừa Tiêu quá bận nên chỉ cử luật sư đến trường.
Luật sư đẩy kính:
“Người nhà chúng tôi đã đi giám định thương tích.”
“Chỉ cần có kết quả, kiện cô phòng vệ quá đà dễ như trở bàn tay.”
“Cô gái, cô đụng nhầm người rồi.”
“Nhưng xét cùng trường, chúng tôi không muốn làm quá.”
“Chỉ cần cô xin lỗi công khai và ký cam kết không đả động chuyện thi cử, chúng tôi có thể bỏ qua.”
Ông ta ta như nắm chắc phần thắng, nghĩ rằng tôi sẽ sợ hãi, nhưng tôi không còn là Tiểu Ngũ ngày xưa.
Tôi là Trịnh Hảo – đứa trẻ có người chống lưng.
Tôi im lặng cho đến khi bố mẹ cùng xuất hiện ở cửa.
“Dọa một đứa trẻ có gì hay? Nói chuyện với chúng tôi đi.”
Luật sư liếc nhìn bộ dạng bình thường của bố mẹ, ánh mắt đầy khinh thường.
“Hai người là cha mẹ nuôi của Trịnh Hảo?”
Ông ta nhấn mạnh hai từ “cha mẹ nuôi”.
Bố mẹ mặt không đổi sắc, ngồi xuống cạnh tôi:
“Chúng tôi là cha mẹ ruột của Trịnh Hảo.”
Luật sư bật cười:
“Là gì cũng không quan trọng. Là người lớn, tôi nói thẳng.”
“Con gái các vị phòng vệ quá đà, gây thương tích cho Tề thiếu gia. Chúng tôi chỉ cần vận
động truyền thông, tương lai con bé sẽ bị ảnh hưởng nặng.”
“Tôi đề nghị hai bên nhượng bộ, hòa giải.”
22
Mẹ cười lạnh:
“Ông cũng biết là phòng vệ à? Không bị đe dọa thì phòng vệ cái gì?”
Luật sư:
“Nhưng con gái các vị không sao, còn Tề thiếu gia bị thương nặng.”
Mẹ:
“Con tôi không sao vì nó được bố dạy võ, nếu không, hậu quả sẽ thế nào?”
Luật sư:
“Đợi kết quả giám định thương tích ra, đừng có khóc.”
Mẹ:
“Không phiền ông lo. Chồng tôi là cảnh sát, dạy võ bài đầu tiên là làm sao đánh không trọng thương. Có phòng vệ quá đà hay không là do tòa án quyết định. Ông là luật sư mà dám kết luận trước, hiệp hội luật sư biết chuyện này không?”
Luật sư:
“Giáo viên quả nhiên khéo ăn nói, các vị quyết đối đầu với nhà họ Tề?”
Mẹ ngồi thẳng:
“Chúng tôi không đối đầu với ai. Ai bắt nạt con gái tôi, chúng tôi đối đầu với người đó.”
Luật sư gật đầu, ánh mắt độc ác:
“Đừng hối hận.”
Vài ngày sau, chúng tôi hiểu ý nghĩa “nguồn lực truyền thông” của hắn.
Trên mạng tràn ngập câu chuyện giữa tôi và Trần Vân, họ nói tôi từ nhỏ đã thích tranh giành với Trần Vân, đồ chơi, cha mẹ nuôi, rồi đến bạn trai.
Tề Thừa Tiêu và Trần Vân vốn tâm đầu ý hợp, tôi chen ngang, tức giận vì bị từ chối, tôi đánh trọng thương Tề Thừa Tiêu.
Câu chuyện được thêu dệt tỉ mỉ, họ còn tìm được Trương Chí Soái làm chứng tôi từng ăn trộm tiền.
Dư luận bùng nổ, người ta gọi tôi là “nữ phụ tranh giành”, là “ác nữ bẩm sinh”.
Những lời lăng mạ tràn ngập hộp thư điện tử của chúng tôi.
Bình luận lúc này mới nói:
[Tề Thừa Tiêu quá đáng…]
[Lần này không phải lỗi của Trịnh Hảo, cô ấy đâu có chủ động.]
[Bỗng thấy chán, giàu có là có thể bóp méo sự thật sao?]
Tôi đau đầu vì chuyện này nhưng bố mẹ vẫn bình thản, gia đình yên ấm như xưa chỉ có điều, đêm đó đèn phòng họ sáng suốt đêm.
23
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bố mẹ đều không có nhà.
Trên bàn chỉ có mảnh giấy:
[Cơm trong nồi, có canh ngỗng, nhớ ăn.]
Đang thắc mắc, tôi nhận tin nhắn từ lớp trưởng cũ:
[Trịnh Hảo, bật TV lên xem.]
Kênh tin tức địa phương đang phỏng vấn trực tiếp bố mẹ, phía dưới ghi rõ:
Trịnh Nghị – Huân chương chiến công hạng Nhì, hạng Ba, điều chuyển về công an thành phố sau khi bị thương.
Vương Thư – Giáo viên xuất sắc, từng cứu học sinh đuối nước được bình chọn Nhân vật tiêu biểu năm.
Lý do bố mẹ không có con không phải vô cớ, một người vì thương tật đầy mình.
Một người vì cứu học sinh đuối nước mùa đông mà để lại di chứng.
Trước khi trở thành cha mẹ tôi, họ vốn đã là những người tuyệt vời.
Lần xuất hiện này, họ có chuẩn bị, họ đưa ra video giám sát đã sao lưu.
Rõ ràng ghi lại cảnh Tề Thừa Tiêu vây tôi.
Âm thanh đủ nghe rõ lời đe dọa:
“Theo tôi, tôi lo cho cô được tuyển thẳng, nhưng nếu cứng đầu, đừng trách tôi hủy cô.”
Ngay lúc này, tôi hiểu lý do bố mẹ nhận phỏng vấn.
Nếu nhượng bộ hay đồng ý dàn xếp, không ai dám chắc nhà họ Tề sẽ làm gì tiếp.
Chỉ có phơi bày mọi chuyện dưới ánh sáng thì bất kỳ chuyện gì xảy ra với tôi sau này, nhà họ Tề đều không thoát khỏi dư luận.
Bố mẹ ngồi nghiêm trang, gương mặt đầy nghiêm nghị:
“Đây là đất nước của nhân dân, tôi không tin bất kỳ tư bản nào có thể đè đầu nhân dân.”
24
Buổi phỏng vấn bị cắt giữa chừng nhưng chiều hôm đó.
Chủ đề “Đừng để anh hùng chảy máu lại rơi lệ” lên top tìm kiếm.
Dư luận đảo ngược hoàn toàn.
[Hai người này ngồi đó đã toát lên khí chất chính trực, tôi không tin con gái họ làm chuyện xấu.]
[Từ đầu đã không ổn, cần gì phải dẫn 4-5 nam sinh vây một bé gái trong ngõ?]
[May mà cô bé học võ, không thì hậu quả khôn lường.]
[Nếu không xử lý nghiêm, trời cũng không dung.]
Mọi người đã chán ngấy những “thiên long nhân” kẻ lạm dụng đặc quyền như Tề Thừa Tiêu đáng bị trừng trị.
Lịch sử học tập của hắn bị lôi ra, toàn nhờ quan hệ.
Cơ quan chức năng vào cuộc điều tra, Tề Thừa Tiêu bị đưa đi thẩm vấn nghe nói trước khi đi vẫn không hối cải.
Hắn không hối hận việc đã làm, chỉ hối hận đã cho chúng tôi cơ hội phơi bày sự thật.
Bình luận chế giễu hắn là “nam chính phong cách tù nhân” đầu tiên, bóc lớp vỏ gia thế, bên trong chỉ là kẻ tầm thường vô vị.
25
Không có Tề Thừa Tiêu quấy rối, tôi thuận lợi tham gia kỳ thi, trưa hôm trở lại trường sau thi, Trần Vân rủ tôi ăn cơm.
Chúng tôi ngồi đối diện, mối quan hệ đáng lý phải phức tạp nhất, nhưng lòng tôi lại bình yên đến lạ.
Trần Vân cúi đầu:
“Tiểu Ngũ, cậu thay đổi nhiều quá.”
Tôi: “Từ Tiểu Ngũ thành Trịnh Hảo rồi, đương nhiên thay đổi.”
Trần Vân lắc đầu:
“Không, toàn bộ con người cậu thay đổi, đúng là cậu đã chọn đúng.”
Giọng cô ấy chua chát:
“Thừa Tiêu nói không ngờ sự việc lại thế này, giờ cậu hạnh phúc rồi, còn hạnh phúc của tôi đâu?”
Tôi bĩu môi:
“Cậu cứ cố tìm trong bóng tối thì cả đời không thấy.”
“Dừng lại nhìn xung quanh đi, biết đâu lại thấy.”
“Trần Vân, cậu đã sống tốt hơn phần lớn mọi người rồi, đừng suốt ngày ôm nỗi buồn, đầu óc chỉ chứa đàn ông, chán lắm.”
Trần Vân cười: “Cậu nói dễ quá.”
Tôi đứng dậy:
“Chúng ta mới no đủ được mấy năm, đừng lãng phí đồ ăn.”
Khi tôi đi, Trần Vân gọi giật lại:
“Nếu được chọn lại, cậu có đổi gia đình nuôi với tôi không?”
Tôi quay đầu, giơ ngón tay cái úp xuống:
“Lão nương không đồng ý!”
26
Tôi được tuyển thẳng vào Đại học Bắc Kinh, nghe nói Trần Vân chuyển trường không lâu sau.
Cuộc điều tra lôi ra cả loạt “con ông cháu cha” không ai biết cô ấy đi đâu.
Khi Trần Vân biến mất khỏi cuộc đời tôi, những dòng bình luận cũng tan biến, có lẽ điều này báo hiệu tôi chính thức thoát khỏi thế giới của nữ chính.
Từ nay về sau, tôi chỉ là tôi, không phải vai phụ của ai.
…
Ngày nhập học đại học, bố mẹ đưa tôi đến cổng trường.
Hai người cười tươi như ho, nhờ một cựu sinh viên chụp giúp bức ảnh.
Chúng tôi đứng dưới tấm biển trường lớn.
Bố hỏi:
“Chúng ta hô khẩu hiệu gì nhỉ?”
Tôi cười:
“Chúng ta hô: Yêu gia đình!”
“Được! Con gái có học thức là khác.”
“Một, hai, ba -”
“Yêu gia đình!”
Bố mẹ tôi.
Họ nuôi gì cũng tốt.
Hoa cỏ tươi tốt, cá cảnh khỏe mạnh, chim sẻ đậu ban công cũng mập mạp.
Tôi cũng được họ nuôi dưỡng.
Dù trước kia là khúc gỗ mục.
Giờ cũng đón mùa xuân, đâm chồi nảy lộc.
Mọi thứ đều “Trịnh Hảo” – vừa vặn tốt đẹp.
Tôi yêu gia đình mình vô cùng.