Boss là nữ phụ - Chương 12
Có thể nhẹ nhàng gọi luật sư tới, không phải kim chủ sau lung cô rất lớn thì người ta căn bản là chưa từng làm qua những chuyện kia.
Luật sư Uông tới rất nhanh, ông chen qua tầng tầng nữ sinh, đáy lòng không ngừng thấy xấu hổ, đây mới thật sự là chui giữa vạn hoa đấy.
Mất sức chin trâu hai hổ mới vào được trong phòng, đẩy đẩy mắt kính rồi ông đi tới trước mặt Thời Sênh: “Hứa tiểu thư.”
Người bên ngoài sợ ngây ra, thật sự là có luật sư tới rồi…
Thời Sênh gật đầu, đưa đồ vật trong tay cho ông, không nhanh không chậm kể lại mọi chuyện.
Luật sư Uông đẩy kính mắt, trong lòng ngẫm qua một lần, sau đó nói với vị giáo viên kia và ba người Tô Y Y: “Ba vị bạn học vu oan hãm hại đương sự của tôi đẩy vị bạn học này khiến cho cô ta bị thương, căn cứ theo bộ luật trị an của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa thì phải giam giữ từ ba tới mười ngày. Vị giáo viên này chửi bới, xúc phạm danh dự đương sự của tôi…”
Tình huống cũng không nghiêm trọng như luật sư Uông nói, nhưng ông cũng không ngại nâng tầm vấn đề lên mọt chút, rốt cuộc những cái đó là pháp luật, bọn họ không phục thì cứ đi mời luật sư đi.
Ba người Tô Y Y làm gì có đủ khả năng mời luật sư chứ, lúc này sắc mặt bọn họ trắng bệch, không biết phải làm sao.
Mà lúc bọn họ đang nghe luật sư Uông thao thao bất tuyệt thì Chủ Nhiệm giáo dục cũng nghe tin chạy tới.
Dù sao luật sư cũng ra tay rồi, ông có thể không tới sao?
“Được rồi, đừng đứng đây nữa, mau về phòng của mình hết đi.” Chủ Nhiệm Giáo Dục vừa tới, đám người vây bên ngoài đều tản đi.
Chủ Nhiệm Giáo Dục tới liền nghe kể lại sự việc xảy ra, sau đó răn dạy cô giáo kia một trận.
Chủ Nhiệm Giáo Dục xin lỗi Thời Sênh rất thành khẩn, chuyện này không phải bản thân cô sai, ông nhận lỗi cũng là đúng, chuyện này mà làm ầm ĩ lên thì thanh danh trường học sẽ bị ảnh hưởng.
Thậm chí ba người Tô Y Y cũng bị ông mang đi, nói nhất định sẽ cho cô một sự công bằng.
Rời khỏi ký túc xá, Chủ Nhiệm Giáo Dục mắng người giáo viên báo tin tới máu chó phun đầy đầu: “Đã bảo các người nhớ kỹ đám phú nhị đại đang học trong trường, các người có nhớ không hả? Lần này chỉ là gặp Hứa Thừa Nguyệt, lần sau gặp phải Tiếu Vi có phải cái trường này sẽ sụp đổ luôn không?”
Giáo viên báo tin cảm thấy rất oan uổng, nếu giống với Tiếu Vi thì cần gì phải nhớ? Con bé đó đi tới đâu cũng như muốn gắn thêm cái biển phú nhị đại lên người ấy!
Xong việc, ba người Tô Y Y bị xử phạt phải xin lỗi trước toàn trường, lúc ấy năm học cũng vừa bắt đầu.
Tô Y Y tức giận cực kỳ, chẳng phải vì cô ta không dám đắc tội với Hứa Thừa Nguyệt sao? Chỉ bắt nạt bọn họ không quyền không tiền không thế mà thôi!
Ngày đó, chuyện bị rất nhiều người chứng kiến nên cũng có tin đồn truyền ra ngoài rằng Tô Y Y vu oan hãm hại người khác, thanh danh bị ảnh hưởng không nhỏ, lúc đi đường cũng có người chỉ chỉ trỏ trỏ với cô ta, Tô Y Y càng vì vậy mà hận Thời Sênh tới ngứa rang.
Vốn dĩ vì cô ta hay gần gũi với Lăng Hạo nên có rất nhiều sinh viên nữ ghen ghét, việc này vừa xảy ra, Tô Y Y ở trường học bị thiệt thòi không ít, lại đúng lúc Lăng Hạo không ở đây, còn Nam Cung Cảnh lại đi công tác nước ngoài.
Mấy ngày nay, Tô Y Y quả thật là sống rất mệt mỏi.
Còn về Thời Sênh, bởi vì trước đó đã có tin đồn cô bị bao dưỡng nên ai cũng cảm thấy kim chủ sau lưng cô có thế lực rất lớn.
An An và Hạ Ninh cũng vì bị phạt mà càng căm tức Thời Sênh hơn, nhưng cũng chỉ dám công kích bằng ngôn ngữ, bọn họ không muốn một lần nữa bị Thời Sênh gọi luật sư tới xử lý mình.
Thời Sênh gấp rút tìm phòng trọ nên cũng không có thời gian để ý những người này.
Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục phải ở cùng Tô Y Y kia, cô sẽ bị ghê tởm mà chết.
Cũng không biết là do cô vận khí tốt hay thế nào mà đúng lúc có một sinh viên muốn ra nước ngoài du học nên có một chung cư trống cho thuê, ở rất gần trường, Thời Sênh không nói hai lời liền thuê lại, nhưng vì còn phải sửa chữa nên cô vẫn cần ở lại ký túc xá một thời gian.
…
Thời Sênh vừa nộp xong tiền phòng, từ chung cư đi xuống lại gặp hai người cô tuyệt đối không nghĩ tới.
Nam Cung Cảnh ôm Tô Y Y, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Thời Sênh đáy lòng bắt đầu cào tường, xác suất trong chuyện này thế nào mà ở đây cũng có thể gặp phải hai người này, có phải tác giả không dồn nữ phụ vào đường chết thì không thoải mái có đúng không?
“Hứa Thừa Nguyệt, cô cảm thấy cứ như âm hồn không tan thế này có ý tứ gì không hả?” Nam Cung Cảnh lạnh lùng chặn cô lại, cằm hếch lên, dùng tư thái bễ nghễ thiên hạ mà nhìn xuống.
Âm hồn không tan ông nội anh ấy, bà đây buồn nôn cái vẻ mặt của anh.
Thời Sênh quét mắt nhìn Tô Y Y, cô ta như con chim nhỏ dán chặt vào người Nam Cung Cảnh, khóe mắt đầu mày đều đầy vẻ đắc ý.
Nhưng cô ta lại tỏ ra một vẻ nhu nhược, oan ức tới cực điểm nói với Thời Sênh: “Hứa tiểu thư, chuyện lần trước tôi thực xin lỗi. Không phải tôi cố ý đâu, lúc ấy tôi bị đẩy nên hơi choáng váng, không nghĩ sau đó họ lại đổ cho cô như vậy. Sau đó tôi đã xin lỗi cô trước mặt toàn trường rồi, cô hãy tha thứ cho tôi đi…”
Lời nói nghe thật hay nha, đem chính mình trở thành kẻ vô can luôn.
Vừa nghe Tô Y Y nhắc tới chuyện kia, Nam Cung Cảnh càng lạnh lùng hơn, cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Hứa Thừa Nguyệt, cô dọn ra khỏi ký túc xá đi.”
“Nam Cung Cảnh, có phải anh xem quá nhiều phim não tàn rồi không hả?”
Mẹ nó, trường học này nhà anh mở à mà muốn tôi dọn thì tôi phải dọn.
Nam Cung Cảnh ấn đường nhăn lại: “Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi.”
“Tôi không khiêu chiến sự nhẫn nại của anh, nhưng mà cô… bạn học Tô Y Y đây khẳng định sẽ khiêu chiến sự bao dung của anh.” Thời Sênh nhếch miệng cười đến ác liệt.
Tô Y Y ngay từ đầu không phản ứng kịp, chờ đến khi hiểu ra thì sắc mặt đã đỏ lên, không biết vì xấu hổ hay tức giận nữa.
“Hứa Thừa Nguyệt, sao cô có thể không biết xấu hổ như thế hả? Bác Hứa mấy năm nay dạy dỗ cô như thế sao?” Nam Cung Cảnh nổi điên, anh ta chưa bao giờ nghĩ cô gái luôn không ngừng theo đuổi mình, sợ hãi mình lại có thể nói ra được những lời này.
“Tôi cảm thấy tôi còn tốt hơn anh nhiều.” Thời Sênh vẻ mặt vô tội: “Anh xem, tôi cũng không làm cái trò sau lưng vị hôn thê lại lên giường với con khác.”
Lúc ấy bà đây đáng ra phải kêu tất cả mọi người lên xem mới đúng.