Boss là nữ phụ - Chương 7
Sự thật chứng minh, dùng mặt mình rất hữu dụng, soát vé xe là một gã thanh niên trẻ tuổi, Thời Sênh chém gió dăm ba câu
đã làm cho cậu ta vui vẻ tới mơ mơ màng màng, Thời Sênh liền kéo Sở Đường tới ngồi ở ghế sau.
Lúc này trên xe cũng không có nhiều người lắm, nhưng cũng không có chỗ ngồi, Thời Sênh vừa mới đứng vững, đảo mắt liền thấy một cô gái ngồi gần chỗ Sở Đường đứng đỏ mặt đứng lên, nhường chỗ ngồi…
Sau đó, cô trơ mắt nhìn Sở Đường ngồi xuống với vẻ mặt đương nhiên.
Rõ ràng là ngồi xe bus nhưng hắn lại ngồi như thể đang ở trên siêu xe làm cho bốn phía vang lên những tiếng suýt xoa.
Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp…
Sở Đường, mặt mũi anh để đi đâu rồi? Người ta là con gái đó. Con gái đó! Sao anh lại không biết xấu hổ mà ngồi vào đó hả?
Loại hành vi này mà chư vị không ai nói ra lời phê bình gì là sao?
Thời Sênh quay người nhìn bốn phía, mấy cô gái trẻ thấy một màn như vậy thì có chút tức giận, nhưng không phải vì tức giận chuyện cô gái kia nhường ghế cho một người đàn ông, mà là tại sao họ lại không có cơ hội nhường ghế cho người đó?
Nhìn cái xã hội này đi…
Ở sau xe bus có rất nhiều người, người chen chúc nhau. Một ít cô gái lá gan lớn nhìn Sở Đường đẹp trai lồng lộng thì vui vẻ bắt chuyện với ý đồ thu hút sự chú ý của hắn, thậm chí còn có người hỏi tài khoản wechat, số điện thoại, các kiểu phương thức liên lạc khác…
Sở Đường lúc đầu thì còn hơi tự nhiên, sau đó vẻ mặt dần trầm xuống, cuối cùng là không chịu nổi nữa.
Nhìn thấy một màn này, Thời Sênh rất hả giận, ai bảo đẹp trai quá mức làm gì? Ha ha ha ha!
[Ký Chủ, nhắc nhở thân tình, Sở Đường là mục tiêu tấn công của cô.]
Lúc Thời Sênh còn đang cười trộm trong lòng tới cực kỳ hăng say liền bị thanh âm lạnh băng này làm cho bừng tỉnh. Cô xoa xoa mặt, sau đó đẩy mấy cô gái kia ra, trực tiếp đứng chắn trước mặt Sở Đường, chặn mấy ánh mắt như lang như hổ của đám người đó.
“Này, cô có hiểu thứ tự đến trước đến sau không hả, sau xếp hàng ra đằng sau đi, đừng chắn nam thần của tôi!” Có người bất mãn, vươn tay túm lấy Thời Sênh.
“Buông tay!” Thời Sênh nhìn cô gái đang kéo áo mình, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, cô gái kia không tự chủ được liền buông lỏng tay.
Thời Sênh vuốt vuốt lại áo cho phẳng, thanh âm không lớn không nhỏ, đủ để mấy cô gái xung quanh nghe thấy: “Người đàn ông này tôi đã bao rồi, các cô có thể nhìn nhưng không được khinh nhờn người ta, hiểu chưa?”
Người đi xe bus không phải là kẻ có tiền, trên người Thời Sênh toàn bộ là hàng hiệu, đồ mà người đàn ông kia mặc không nhìn ra là thương hiệu gì, nhưng vừa nhìn đã thấy không phải loại bình thường, hơn nữa vẻ đẹp dung hòa với khí chất nhìn thật sự rất giống công tử nhà giàu.
Điều này làm mấy cô gái rụt rè hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ là không động tay động chân gì thôi, ánh mắt vẫn cứ dán chặt lấy người.
Nếu ánh mắt có thể XO người, Sở Đường tuyệt đối đã bị XO không biết bao nhiêu lần.
Thời Sênh đưa lưng về phía Sở Đường nên không nhìn thấy thần sắc trên mặt hắn, nhưng từ khí thế trên người hắn thoát ra, có thể thấy tâm tình hắn rất không tệ.
Thời Sênh gục đầu xuống, mắt trợn trắng, theo đuổi đàn ông sao mà khó quá vậy???
Đây là lần đầu tiên trong đời Sở Đường nếm mùi vị ngồi xe bus công cộng, lúc xuống xe, hắn cực kỳ không thoải mái, nhưng vì duy trì hình tượng nên Sở thiếu gia vẫn kiên cường bày ra vẻ cool ngầu của mình.
Thời Sênh không thèm châm chọc hắn nhưng cũng cảm thấy đáng đời, ai bảo hắn kêu lái xe về chứ?
Bảo gọi lại còn đòi thêm tiền, sao không nhét tiền vào mắt luôn đi chứ?
Thời Sênh dẫn Sở Đường đi dạo trong công viên một vòng, cuối cùng về tới nhà mình. Thái độ hai người ở chung làm Hệ thống cảm thấy khó mà tin nổi.
Nhưng nó cũng không cảm thấy kỳ quái…
Hệ thống đã dự kiến tới trường hợp nhiệm vụ ẩn dấu này thất bại…
Thời Sênh về tới nhà, Sở Đường cũng không có ý gì sẽ rời đi. “Sở tiên sinh, anh không quay về à?”
Sở Đường đút tay trong túi quần, đi về phía biệt thự: “Hiện tại tôi là người của Hứa tiểu thư, tất nhiên phải theo Hứa tiểu thư về nhà rồi.”
Về… nhà?
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, đầu óc của tên Sở Đường này có phải bị lõm chỗ nào không?
Dù đầu óc Sở Đường có lõm hay không thì hắn vẫn cứ theo Thời Sênh về nhà. Về tới nhà, ông Hứa vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha vừa trông nhà vừa xem phim, thấy Thời Sênh và một người đàn ông xa lạ đi vào nhà.
Sau khi sửng sốt, ông nhảy dựng lên, rống to: “Con nhóc kia, con lại dám mang đàn ông về nhà à?”
Rống xong rồi mới nhìn thấy diện mạo người kia, a, đó không phải tên nhóc ngày hôm ấy sao?
Sở Đường!
Đôi mắt ông Hứa sáng lên, kích động đến mức chân tay luống cuống: “Sở tiên sinh?”
Sở Đường khẽ cười: “Hứa tổng, làm phiền rồi.”
“Không phiền, không phiền, Sở tiên sinh có thể tới hàn xá chơi, thật sự là vinh hạnh cho kẻ hèn này, mau ngồi, mau ngồi. Con nhóc kia, còn đứng đần ra đó làm gì? Mau đi pha trà!”
Thời Sênh: “…”
Vừa rồi còn quát bổn bảo bảo mang đàn ông về nhà đấy, chớp mắt đã làm phản rồi, đây là cha đẻ của cô thật à?
Chờ Thời Sênh pha trà mang ra, ông Hứa đã cùng Sở Đường tán gẫu.
Đến khi Thời Sênh thay đồ trở xuống, ông Hứa đã không còn gọi hắn là Sở tiên sinh nữa, còn gọi là Tiểu Sở chứ, phi, thế mà Sở Đường còn đồng ý! Đồng ý cơ đấy!
Trong lúc cô thay đồ đã xảy ra chuyện gì vậy? Hữu nghị giữa hai người đàn ông này đã thăng hoa rồi sao?
Thời gian quá muộn, ông Hứa cũng không làm phiền Sở Đường quá nhiều, giục Thời Sênh mau chuẩn bị phòng cho hắn, chỉ hận không thể đóng gói hắn nhét vào ổ chăn của cô vậy…
Dù đùi hắn to nhưng cũng không cần phải bán con gái cầu vinh được không cha?
“Oắt con, cố lên, ba tin tưởng con.” Ông Hứa hướng về phía Thời Sênh làm thủ thế.
Thời Sênh: “…”
#não của cha có vấn đề không thể nào lý giải được#
Thời Sênh đưa Sở Đường vào phòng dành cho khách: “Nếu ba tôi nói chuyện có chỗ nào mạo phạm thì anh đừng để ý nhé, nếu ông ấy nói sai thì tôi thay mặt ông ấy xin lỗi anh.”
Cô không biết hai người này nói tới chuyện gì, nhưng cứ có cảm giác không phải chuyện gì tốt đẹp.
“Hứa tiểu thư không cần lo lắng.” Sở Đường bắt đầu cởi áo sơ mi, lại nghiêm trang hỏi: “Hứa tiểu thư vẫn không đi, chẳng lẽ muốn tôi bồi ngủ thật à?”
Bồi ngủ ông nội anh!
Thời Sênh rời khỏi phòng, đóng cửa lại nghe “rầm” một tiếng.
Khóe miệng Sở Đường nhếch lên một cái, đầu ngón tay thon dài bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, để lộ ra vòm ngực rắn chắc.
“Con gái, con gái…” Ông Hứa đứng ở góc rẽ hàng lang, thấy Thời Sênh đi ra thì vẫy vẫy tay với cô, còn lén la lén lút như ăn trộm vậy.
Thời Sênh đi tới: “Ba, sao ba chưa ngủ?”
“Ôi chao, con gái à, sao mà ba có thể ngủ nổi, con và Tiểu Sở có quan hệ thế nào vậy?” Ông Hứa kích động như có hàng trăm hàng ngàn con ngựa đang chạy trong lòng.
Sở Đường là ai chứ? Là truyền kỳ của giới làm ăn đấy.
Hắn ta chưa từng đáp ứng xuất hiện trước truyền thông, càng đừng nói là đi tới nhà riêng của người khác làm khách thế này.
Nhưng giờ Sở Đường lại đang ngủ ở nhà họ, ngẫm lại thấy thật kích động.
Thời Sênh thành khẩn đáp: “Quan hệ bao dưỡng và bị bao dưỡng.”
Một ngàn vạn cô bỏ ra không phải là con số nhỏ, vẫn nên báo cho ba một chút.
Ông Hứa cả kinh tới mức cằm như muốn rớt luôn xuống đất, sau một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình, càng hưng phấn hơn trước đó: “Tiểu Sở bao dưỡng con à?”
Này này, ba, đây là thái độ mà ba nên có đấy à?
“Con bao dưỡng anh ta.” Thời Sênh vô lực xua xua tay, “Ba, ba ngủ đi, chuyện này rất dài, có thời gian con sẽ kể cho ba nghe. Ba yên tâm, con nhất định sẽ tóm được Sở Đường vào trong tay.”
Cuối cùng vẫn không quên trấn an ông Hứa một chút, miễn để ông cứ bám lấy cô không buông.
Thừa dịp ông Hứa còn chưa tiêu hóa hết vấn đề Sở Đường bị cô bao dưỡng, Thời Sênh lập tức quay về phòng của mình.
Kết quả chính là…
Hôm sau, lúc cô thức dậy, nhìn thấy ở khe cửa có một sấp chi phiếu.
Có một ông bố phá của cũng là một trải nghiệm thú vị.
Thời Sênh còn đang cầm chi phiếu đứng ở cửa thất thần thì cửa đối diện mở ra, Sở Đường đã mặc đồ chỉnh tề từ trong đi ra, nhín thấy chi phiếu trên tay Thời Sênh thì hơi nhướng mày: “Hứa tiểu thư muốn tục ước sao?”
Tục ước… Từ này có thể dùng như thế sao?
Sở Đường tiến lên nhìn thoáng qua kim ngạch trên chi phiếu, ngón trỏ và ngón giữa vươn ra rút chi phiếu ra khỏi tay cô. “Hứa tiểu thư nếu muốn bao tôi, tôi cũng không thể làm Hứa tiểu thư mất mặt được, chỉ có thể khách khí nhận lấy vậy, kỳ hạn tăng lên một tháng nhé!”
“Anh…” Ai nói muốn tục hẹn chứ?
“Tôi đói rồi.” Sở Đường nhanh chóng đút chi phiếu vào túi tiền.
Thời Sênh: “…” Mới chỉ gặp qua lưu manh vô sỉ chứ chưa từng gặp loại đàn ông vội vàng muốn trở thành người được bao dưỡng thế này!
Thời Sênh nghĩ xem có nên cướp chi phiếu kia về không, cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ, cũng tốt, dù sao bao dưỡng sẽ có nhiều thời gian để tăng độ hảo cảm của đôi bên.
Lúc xuống lầu, Sở Đường và Thời Sênh một trước một sau, ông Hứa ngồi trên bàn ăn, ánh mắt đảo khắp người Thời Sênh và Sở Đường.
“Ba, sớm vậy?” Thời Sênh thuận thế ngồi xuống, Sở Đường đứng ở bên cạnh nhìn cô, miệng Thời Sênh giật giật, mông đành nhấc lên nhường ghế cho Sở Đường.
Mẹ nó, đây là bỏ tiền mua đại gia rồi.
Hệ thống, ngươi xác định có thể tấn công tên này đấy chứ?
[Ký Chủ phải thật lòng đối xử, cô không nhiệt tình thì sao người khác có thể nhiệt tình với cô.] Đối với việc giải đáp vấn đề này, Hệ thống hoàn toàn không làm bộ làm tịch.
Vô nghĩa, lão tử lấy đâu ra lắm nhiệt tình vậy chứ, đừng nói về sau sẽ còn xuất hiện kiểu nhiệm vụ này nữa nhé? Nếu lão tử lần nào cũng phải tìm cách quyến rũ một người đàn ông thì chẳng cần về nhà nữa, tinh thần sẽ hỏng mà chết trước rồi.
[… Ít nhất Ký Chủ cũng nên giả bộ chân thành một chút.]
Giả bộ ông nội mi ấy!