Bữa Trưa 15 Tệ - Chương 2
3.
Nhưng cũng không sao, vì phóng viên tôi mời trước đó đã tới, toàn bộ sự việc đã được livestream ngay tại chỗ.
Sau khi tất cả ổn định, cảnh sát bắt đầu khuyên Lý Diễm Phân trả lại số tiền đã chiếm đoạt, cũng khuyên tôi nên rộng lượng, đừng chấp nhặt với hai ông bà già.
Lý Diễm Phân lập tức gào lên:
“Tôi không trả! Tiền vào tay tôi rồi thì là của tôi, dựa vào đâu mà bắt tôi trả?”
Tôi cũng bình thản gật đầu:
“Dù bà có trả lại, tôi cũng không nhận. Tôi mời luật sư tới là để kiện tới cùng, tôi không muốn hòa giải.”
Thấy không còn khả năng thương lượng, cảnh sát sa sầm mặt, nghiêm giọng cảnh cáo Lý Diễm Phân rằng nếu không chịu hòa giải, bà ta sẽ phải ngồi toò.
Lý Diễm Phân vẫn tiếp tục lải nhải điệp khúc cũ:
“Tiền tôi lấy là tiền tôi xứng đáng nhận, các người ứ c h i ế p người già!”
Chỉ cần ai đụng tới túi tiền của bà ta, trong mắt bà ta đều là “bat nat người già”.
Cảnh sát cũng lười giải thích thêm. Sau khi xác nhận tôi kiên quyết không hòa giải, họ lập tức đưa bà ta đi tạm giam.
Bước ngoặt xảy ra vào ngày con trai của Lý Diễm Phân từ thành phố lớn trở về.
Anh ta chủ động đến tìm tôi xin lỗi, khóc lóc cầu xin tôi tha thứ cho mẹ mình.
Anh ta nước mắt nước mũi đầy mặt, nói rằng những ngày qua dư luận đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của anh ta.
Cư dân mạng không chỉ lật tung ra địa chỉ quán ăn của mẹ anh ta, mà còn tìm ra cả nơi anh ta làm việc.
Lúc này tôi mới biết, con trai bà Lý làm việc tại một đơn vị nhà nước lớn, công việc rất thể diện, thu nhập tốt.
Nhưng lần này scandal nổ ra, anh ta bị liên lụy nặng nề.
Anh ta khổ sở nói:
“Trần Tổng, cô rộng lượng tha cho mẹ tôi đi. Bố mẹ tôi đã lớn tuổi, không chịu nổi thêm cú sốc nào nữa…”
Thấy một người đàn ông khóc lóc thảm thiết cầu xin như vậy, tôi cũng mềm lòng, đồng ý hòa giải.
Điều kiện của tôi rất đơn giản: Lý Diễm Phân phải trả lại tiền và công khai xin lỗi, ngay tại đồn cảnh sát.
Đến ngày hẹn, Lý Diễm Phân lại khăng khăng không chịu:
“Tôi không sai! Đây là tiền của tôi, tôi lấy tiền của mình thì có gì sai?”
Con trai bà ta tức quá phải bật ra câu chửi thề:
“Mẹ có bị điên không?! Mẹ có biết mẹ làm vậy ảnh hưởng tới con thế nào không?”
Lý Diễm Phân uất ức:
“Mẹ làm vậy cũng vì muốn giúp con bớt áp lực trả nợ. Ba vạn tệ cũng đủ trả ba tháng tiền nhà rồi còn gì!”
Con trai bà cau mày:
“Con không cần mẹ lo tiền nhà! Nếu mẹ còn không xin lỗi, công việc của con cũng mất luôn đấy!”
Bị con trai ép, cuối cùng Lý Diễm Phân mới miễn cưỡng xin lỗi tôi.
Nhưng sau khi bà ta được thả ra, chưa được mấy hôm, rắc rối lại tới.
Cô Trương – đầu bếp mà công ty tôi thuê, khóc lóc tới tìm tôi, nói rằng việc bán cơm hộp của cô bị báo cáo vì không có giấy phép kinh doanh đầy đủ.
“Người ta phạt tôi một số tiền lớn, Trần Tổng ơi, tôi không thể tiếp tục giao cơm cho công ty được nữa.”
Người báo cáo rất hiểu rõ quy định, chọn đúng lý do hợp pháp, chẳng thể nào bắt bẻ được.
Tôi vội an ủi cô Trương:
“Đừng lo, tiền phạt công ty sẽ thanh toán cho cô. Dù cô không thể bán ra ngoài, nhưng vẫn có thể tiếp tục nấu ăn cho nội bộ công ty. Các chuyện khác không cần bận tâm.”
Không lâu sau, tôi đã biết ai là kẻ đứng sau.
Có người nói với tôi, đám tiểu thương dưới lầu, dưới sự dẫn đầu của Lý Diễm Phân, đã đồng loạt tăng giá suất cơm, lấy lý do nguyên liệu thực phẩm đắt đỏ.
Nhưng kể cả đắt thế nào, cũng không thể tăng giá quá mức như vậy.
Hơn nữa, khi nhân viên công ty tôi tới, Lý Diễm Phân còn không thèm tiếp, đứng chống nạnh mắng thẳng:
“Nhà chúng tôi không phục vụ nhân viên công ty cô Trần! Không phải cô ta giỏi lắm sao? Có bản lĩnh thì tự nấu cơm mà ăn!”
Khi có người hỏi vì sao giá cơm tăng cao bất hợp lý, bà ta còn ngang nhiên đáp:
“Giá bây giờ vậy đó. Muốn ăn thì ăn, không muốn thì đi. Dù sao ở tòa nhà này cũng chỉ còn nhà tôi bán cơm hộp thôi.”
Khi nghe xong những lời đó, tôi không nhịn được mà bật cười vì tức.
Không cần đoán cũng biết đây chính là nhắm vào tôi.
Mấy người từng tới tìm tôi khuyên nhủ trước đây lại tiếp tục tới, bảo tôi nên nhượng bộ và xin lỗi Lý Diễm Phân.
Họ càng khuyên, tôi càng bực.
Chẳng phải chỉ vì trong tòa nhà này không còn chỗ nào bán cơm rẻ nên mới bị nắm thóp sao?
Nếu vậy…
Tôi sẽ mở hẳn một nhà ăn!
Không chỉ có cơm hộp, mà là cả một cái nhà ăn đàng hoàng!
Để xem lần này ai mới tức điên!
Nhân lúc rảnh rỗi mấy hôm, tôi tranh thủ tới nhà mẹ chồng một chuyến.
Ban đầu, mẹ chồng không muốn mở nhà ăn trong tòa nhà văn phòng, vì bà thấy mùi dầu mỡ sẽ rất bẩn.
Tôi kiên trì thuyết phục vài lần, cuối cùng bà cũng gật đầu đồng ý.
Mẹ chồng nói rằng kinh doanh nhà ăn chắc chắn có lời, nhưng yêu cầu tôi giữ kín chuyện này, để tự mình đầu tư, giao nhà ăn cho tôi quản lý.
Có vốn rồi, nhưng tôi lại không quá hứng thú với ngành ẩm thực, nên nghĩ ngay đến việc mời cô Trương – đầu bếp cũ của công ty, người từng mở nhà hàng và có kinh nghiệm quản lý – góp vốn bằng kỹ thuật.
Không cần suy nghĩ, cô Trương lập tức đồng ý.
Sau đó, cô ấy bắt tay vào làm thủ tục, thuê người sửa chữa.
Quả nhiên, đã có tay nghề, cô Trương làm việc đâu vào đấy, mọi thứ sắp xếp gọn gàng đâu ra đó.
Một tháng sau, Trung tâm Nhà ăn chính thức khai trương.
Ngày khai trương, tất cả các công ty trong tòa nhà đều đến ủng hộ.
Thậm chí, Lý Diễm Phân cũng dắt theo mấy tiểu thương tầng dưới tới xem.
Khi nhìn thấy tấm bảng hiệu mới tinh “Trung tâm Nhà ăn”, Lý Diễm Phân lập tức tái mặt, suýt ngã ngửa:
“Sao lại mở luôn cả nhà ăn thế này?”
Những tiểu thương đi cùng bà ta cũng hoảng loạn, xúm lại hỏi:
“Chị Lý, chuyện gì vậy? Không phải chị nói chủ tòa nhà không cho phép mở nhà ăn sao? Ở đây cơm vừa sạch vừa rẻ hơn chúng ta, sau này còn ai xuống tầng dưới ăn nữa?”
Lý Diễm Phân không trả lời, vội vã tìm một nhân viên hỏi:
“Chủ của nhà ăn này là ai?”
Tôi đứng ngay gần đó, nghe thấy liền bước tới, tươi cười:
“Dì Lý tìm tôi à?”
Thấy tôi, Lý Diễm Phân như bị sét đánh, trợn tròn mắt, giọng the thé:
“Là… là cô?! Cô là chủ?”
Tôi cười hiền:
“Đúng vậy. Không phải dì từng khuyên tôi mở nhà ăn sao? Tôi nghe lời dì đấy.”
Sắc mặt Lý Diễm Phân vặn vẹo kinh khủng:
“Thì ra là cô bày trò! Cô cố tình hại bọn tôi! Cô lén mở nhà ăn, chủ tòa nhà chắc chắn không biết chuyện này! Chúng ta đi tìm chủ tòa nhà, yêu cầu đuổi công ty cô ra khỏi đây!”
Dưới sự xúi giục của bà ta, mấy tiểu thương cũng hùng hổ đi theo.
Nhưng họ chưa kịp ra khỏi cửa thì đã bị người khác chặn lại.
Một nhân viên nói:
“Dì Lý, đừng tìm chủ nhà nữa, Trần tổng chính là người quản lý tòa nhà này.”
Nghe xong, sắc mặt Lý Diễm Phân lập tức trắng bệch, gào lên:
“Không thể nào! Cô ta chỉ là chủ một công ty nhỏ, công ty còn suýt phá sản, sao có thể là chủ tòa nhà?”
Tôi nhẹ nhàng đáp:
“Tôi đúng là không phải chủ. Chủ thực sự là mẹ chồng tôi.
Tháng trước, bà ấy đã giao quyền quản lý toàn bộ tầng này cho tôi.”
Lý Diễm Phân chec lặng, đứng đơ ra không thốt nổi một lời.
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta, thong thả nói:
“Đúng lúc các vị đều có mặt ở đây, tôi thông báo luôn: từ tháng sau, tất cả cửa hàng dưới tầng một đều tăng tiền thuê!”
4
Lý Diễm Phân trợn tròn mắt:
“Tăng bao nhiêu?”
Tôi mỉm cười:
“Tăng theo giá thị trường hiện tại. Giờ vật giá leo thang, các vị tăng giá cơm, thì tiền thuê nhà đương nhiên cũng phải tăng thôi.”
Vốn dĩ tầng này có vị trí đắc địa, tiền thuê rất rẻ.
Từ khi trung tâm thương mại gần đó khai trương, lượng khách vãng lai đông hẳn lên.
Theo lý thì lẽ ra tiền thuê phải điều chỉnh từ lâu.
Lúc trước, vì thấy Lý Diễm Phân đáng thương, tôi từng xin mẹ chồng giảm giá thuê cho bà ta.
Mẹ chồng ngại phiền nên giảm luôn cho toàn bộ tiểu thương cùng tầng.
Giờ nghe tôi thông báo tăng giá, mấy tiểu thương đều hoảng hốt, rối rít cầu xin:
“Trần tổng à, giờ chị còn mở nhà ăn, khách đã ít rồi, giờ tăng giá thuê nữa thì chúng tôi sống sao nổi?”
“Đúng vậy, chúng ta chung sống hòa thuận bao lâu nay, đâu có thù oán gì. Xin chị đừng giận cá chém thớt.”
Tôi lạnh lùng cười:
“Giận cá chém thớt? Tôi chỉ làm đúng việc cần làm.
Lúc các người tăng giá cơm, có ai nghĩ tới cái gọi là tình cảm đâu? Huống hồ, quyết định này cũng là ý mẹ chồng tôi, không liên quan đến tôi.”
Nghe vậy, bọn họ càng thêm sợ hãi, cúi đầu nhận lỗi lia lịa:
“Trần tổng ơi, hay chúng tôi giảm giá cơm lại, tiếp tục giao cơm cho công ty chị. Chị đừng mở nhà ăn, đừng tăng giá thuê nữa.”
Tôi cười tủm tỉm, thản nhiên đáp:
“Xin lỗi nhé, tôi là một con buôn tham lam, nào có lý do để bỏ qua món hời như vậy.”
Mặt mũi bọn họ méo xệch.
Quay lại, họ thi nhau đổ lỗi cho Lý Diễm Phân:
“Đều tại bà ta làm hỏng hết mọi chuyện! Không chỉ hại bản thân, mà còn kéo cả chúng tôi chết chung!”
Lý Diễm Phân đỏ bừng cả mặt, cổ nổi gân xanh, tức tối cãi lại:
“Tôi đâu biết cô ta là con dâu của chủ nhà! Với lại, chuyện tăng giá cơm cũng là mọi người đồng ý mà. Các người lúc đó còn hùa theo tôi, giờ xảy ra chuyện thì quay ra đổ hết lên đầu tôi!”
Thấy bà ta bị mọi người mắng cho suýt nghẹt thở, tôi cảm thấy hả hê vô cùng.
5
Từ khi nhà ăn khai trương, được toàn bộ dân văn phòng trong tòa nhà đón nhận nhiệt liệt:
Đồ ăn đa dạng,
Vệ sinh sạch sẽ,
Giá cả lại cực kỳ phải chăng.
Dù sao thì nhà ăn của chúng tôi không phải trả tiền thuê mặt bằng, nên chỉ bán theo giá vốn, cực kỳ rẻ.
Không chỉ các công ty nhỏ trong tòa nhà, mà một số công ty lớn trước đây vẫn thuê suất ăn từ tổng bộ cũng xuống thương lượng với cô Trương.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã ký được nhiều hợp đồng cung cấp bữa trưa.
Cô Trương quả nhiên là cao thủ trong ngành nhà hàng.
Cô ấy nhanh chóng tuyển thêm nhân sự, mở thêm nhiều quầy bán món khác nhau.
Cùng lúc đó, một công ty truyền thông trong tòa nhà đã quay video bữa ăn của nhà ăn, đăng lên mạng xã hội.
Video lan truyền nhanh chóng.
Nhờ đó, Trung tâm Nhà ăn của chúng tôi bỗng dưng nổi tiếng khắp nơi.
Rất nhiều người đi mua sắm gần đó đều ghé qua ăn thử.
Kết quả, nhà ăn lúc nào cũng chật ních người, doanh thu ngày càng phất như diều gặp gió.
Trong khi đó, những tiệm nhỏ dưới tầng trệt thì sống dở chec dở.
Sau khi tôi tăng tiền thuê, để gỡ gạc chi phí, họ lại tiếp tục tăng giá món ăn.
Nhưng vốn dĩ giá ở đó đã ngang ngửa khu trung tâm thành phố, giờ lại tăng thêm, càng không ai dám vào ăn.
Một số cửa hàng cố cầm cự được một tháng, rồi cũng chịu thua, tìm đến tôi xin trả lại mặt bằng.
Thấy bộ dạng sắp khóc của họ, tôi cũng mủi lòng.
Liền gợi ý:
“Nếu không muốn mở tiệm riêng nữa, các anh có muốn tới nhà ăn của tôi, mở một quầy bán riêng không?”
Dòng người đông đúc của nhà ăn đang rất thịnh, đối phương không suy nghĩ nhiều đã lập tức đồng ý.
Vậy là, khi bên kia vừa đóng cửa, bên này lập tức xuất hiện một “đầu bếp danh tiếng” mới.
Có người đầu tiên, rồi lại có người thứ hai.
Chẳng mấy chốc, mấy tiệm có tay nghề ngon lành tầng dưới đều lần lượt gia nhập nhà ăn.
Chỉ còn lại Lý Diễm Phân là vẫn chưa có động tĩnh.
Không rõ bà ta vẫn còn cố chấp hay đang để bụng chuyện cũ, Lý Diễm Phân vẫn tiếp tục tăng giá món ăn trong tiệm mình.
Nhưng phát hiện không ai đến mua, bà ta đành hạ giá từng chút một.
Bà ta còn muốn quay lại cách cũ: cung cấp suất ăn hộp cho các công ty để vực dậy quán ăn.
Mỗi ngày đều chạy đôn chạy đáo tìm khách hàng, giá suất ăn cũng giảm không ngừng:
Từ 20 tệ xuống 15 tệ, rồi còn 10 tệ.
Cuối cùng khi giá còn 10 tệ mới có người chịu đặt.
Nhưng giá rẻ như vậy thì không đủ chi phí nguyên liệu, tiền thuê, tiền điện nước, buộc bà ta phải cắt giảm chất lượng món ăn.
Không ngờ, chất lượng đi xuống gây ra thảm họa: có người ăn xong bị n g ộ đ ộ c thực phẩm.
Không những không kiếm được đồng nào, bà ta còn phải bồi thường một khoản lớn.