Bữa Trưa 15 Tệ - Chương 3
6
Khoảng một tháng sau, Lý Diễm Phân lại tìm tới tôi, nước mắt nước mũi tèm lem:
“Trần tổng, cô rộng lượng đừng chấp nhặt với một bà già như tôi nữa…”
Tôi giả vờ kinh ngạc:
“Dì Lý, dì nói gì vậy? Tôi luôn coi dì là bậc trưởng bối đáng kính, từ trước tới nay tôi nào có tính toán gì với dì đâu.”
Nghe vậy, đôi mắt Lý Diễm Phân sáng lên, vội vàng nịnh nọt:
“Tiểu Tiểu à, dì biết cô hiền lành mà. Nếu cô không chấp, vậy cô hạ giá thuê lại đi, cho nhà tôi tiếp tục cung cấp cơm hộp cho công ty nhé, vẫn tính giá cũ, chúng ta ký hợp đồng đàng hoàng.”
Tôi mỉm cười, đáp nhẹ nhàng:
“Đương nhiên… không được.”
Lý Diễm Phân chec sững.
Tôi nhíu mày làm bộ nghiêm túc:
“Dì Lý, tôi không dám mua cơm hộp của nhà dì nữa đâu. Tôi sợ dì lại nổi lòng tham nhòm ngó tiền trợ cấp bữa trưa của nhân viên.”
Lý Diễm Phân vội vàng phủ nhận:
“Không… không đâu! Đó là do tôi bị người ta xúi giục mới hồ đồ. Tôi luôn biết tiền đó là phúc lợi dành cho nhân viên, không liên quan gì tới tôi cả. Tiểu Tiểu, dì xin lỗi!”
Quả nhiên.
Tôi đã sớm đoán được: không ai ngây thơ tới mức nhầm lẫn tiền trợ cấp là tiền trả cho quán ăn.
Chẳng qua là cố tình giả ngu mà thôi.
Tôi đáp:
“Lời xin lỗi tôi chấp nhận. Nhưng chuyện hợp tác thì không thể. Hiện tại công ty có nhà ăn rồi, chúng tôi ăn ở đó là đủ.”
Lý Diễm Phân suy nghĩ một lát, đổi giọng:
“Vậy… cô cho chồng tôi tới nhà ăn làm việc đi. Mọi người quen ăn món ông ấy nấu rồi, chắc chắn sẽ thích.”
Tôi cười áy náy:
“Xin lỗi, quy định nhà ăn: không tuyển nhân viên trên 60 tuổi.”
Mặt bà ta lập tức biến sắc, lúc trắng bệch, lúc đỏ bừng, rồi lại trắng.
Miệng há hốc nửa ngày, rồi bất ngờ hét lên:
“Trần Tiểu Tiểu! Cô cố ý nhắm vào tôi đúng không?!”
Tôi phì cười, khoát tay:
“Dì đừng oan uổng tôi. Dì tuổi cao rồi, nên dưỡng sức nghỉ ngơi. Nếu là tôi, tôi cũng về nhà hưởng phúc sớm rồi. Tôi đang lo cho sức khỏe của dì đó.”
Lý Diễm Phân tức đến mức nhảy dựng lên:
“Trần Tiểu Tiểu! Cô giỏi lắm! Cô chờ đấy! Tôi sẽ không tha cho cô đâu!”
7
Lý Diễm Phân hậm hực bỏ đi.
Tôi cũng chẳng sợ những lời đ e d ọ a của bà ta.
Lý Diễm Phân còn có thể giở trò gì? Chẳng ngoài hai chiêu cũ: giăng băng rôn hoặc gửi đơn tố cáo.
Quả nhiên, lần này bà ta không dám giăng băng rôn nữa — lần trước đã làm hỏng cả sự nghiệp của con trai rồi.
Thay vào đó, bà ta chọn cách tố cáo nhà ăn của tôi về vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm.
Bộ phận liên quan lập tức tới kiểm tra.
Kết quả:
Quản lý chặt chẽ, vệ sinh sạch sẽ, quy trình bài bản.
Không những không tìm ra sai phạm, mà còn khiến nhà ăn của tôi nổi tiếng hơn nữa.
Lý Diễm Phân còn định tiếp tục tố cáo thì nhận được một cú điện thoại từ con trai.
Con trai bà ta mất việc.
Đang tuổi trung niên lại thất nghiệp, trong khi khoản vay mua nhà vẫn còn chất đống, với Lý Diễm Phân mà nói, đó chẳng khác nào trời sập.
Bà ta cũng không còn tâm trí dây dưa với tôi nữa.
Lặng lẽ trả lại cửa hàng, thu dọn đồ đạc cùng ông chồng vội vã chuyển lên thành phố lớn để hỗ trợ con trai trả nợ.
Tin tức tiếp theo về Lý Diễm Phân, là hai năm sau.
Khi ấy, công ty của tôi nhờ được đầu tư nên phát triển mạnh mẽ, quy mô mở rộng, phải chuyển văn phòng vào khu trung tâm.
Hôm chuyển nhà, nhân viên tài chính đến ký hợp đồng với công ty vận chuyển, rồi quay lại nói với tôi:
“Trần tổng, lúc ký hợp đồng, tôi gặp vợ chồng Lý Diễm Phân ở đó.”
Nghe vậy, tôi chỉ cười nhạt.
Nhân viên tài chính thở dài:
“Nhìn họ… thật thảm thương.”
Tôi nghe xong, bình tĩnh nói:
“Vậy thì đổi công ty vận chuyển khác đi.”
Nhân viên tài chính sửng sốt, hỏi tôi vì sao.
Tôi lắc đầu:
“Người đáng thương, tất có chỗ đáng giận. Trước kia họ đã có đủ đầy, nhưng vẫn tham lam không đáy. Giờ trắng tay rồi, nếu lại thấy công ty chúng ta phát đạt như vậy, ai dám chắc họ sẽ không tiếp tục làm liều?”
Giờ đây công ty tôi đang phát triển cực tốt, nhà ăn cũng đã mở thêm mấy chi nhánh, chính là thời kỳ đỉnh cao trong đời.
Tôi tuyệt đối không muốn bị thứ vận rủi như Lý Diễm Phân bám vào.
Nghe tôi phân tích xong, nhân viên tài chính lập tức gật đầu đồng ý.
Chúng tôi đổi sang một công ty vận chuyển khác, nhanh gọn, dứt khoát.
( HẾT)