NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bức Tranh Đứa Bé - Chương 3

  1. Home
  2. Bức Tranh Đứa Bé
  3. Chương 3
Prev
Next

6

Phía chị Đan vẫn chưa có phản hồi gì cụ thể, chỉ có thông báo tôi được mời tham gia một buổi tọa đàm hội họa khá quy mô.

Lúc đó tôi vẫn đang bực bội, nhưng Đường Kiến Thâm khuyên cứ đi cho khuây khỏa, nên tôi cũng chỉnh lại tâm trạng rồi đến đó.

Ai ngờ vừa đến nơi thì đụng ngay kẻ không muốn gặp nhất – Triệu Sâm Sâm, bên cạnh còn có cả Lý Hiểu Vân.

Rõ ràng sau khi bị tôi đuổi, Lý Hiểu Vân lập tức đầu quân cho studio của Triệu Sâm Sâm rồi.

Tôi thấy rất lạ, vụ đạo tranh rõ ràng cuối cùng đã xác minh là do cô ta cùng Lý Hiểu Vân cấu kết hãm hại tôi, ban tổ chức còn đòi thu hồi cúp của tôi, vậy mà cô ta dường như chẳng hề hấn gì cả?

Tôi vốn không định để ý, nhưng có người cứ cố tình tìm chuyện.

Buổi tọa đàm lần này cũng có vài nhà báo đến ghi hình, đúng lúc tôi đang nhận phỏng vấn thì Triệu Sâm Sâm bước đến, giọng điệu châm chọc:

“Ôi trời, chẳng phải là họa sĩ Diệp nổi tiếng đây sao? Tôi nghe nói cúp Vàng của cô sắp bị thu hồi đấy, vậy mà còn rảnh rang đi dự tọa đàm à?”

Một câu thôi đã làm dậy sóng cả hiện trường.

Mấy phóng viên thấy có drama, lập tức chen lấn vây quanh, giơ micro, vác máy quay tiến sát lại.

Mấy cái micro chĩa thẳng vào tôi và Triệu Sâm Sâm, đám phóng viên chen nhau hỏi:

“Xin hỏi Triệu Sâm Sâm vừa rồi dựa vào nguồn tin nào mà nói như vậy?”

“Mộng Lam, cô có ý kiến gì trước lời nói của Triệu Sâm Sâm không?”

“Sâm Sâm, cô nghe tin Diệp Mộng Lam bị thu hồi giải thưởng từ đâu vậy?”

Triệu Sâm Sâm dường như rất hưởng thụ ánh nhìn của mọi người, cô ta khẽ vén tóc ra sau tai, chậm rãi nói:

“Tất nhiên là có rồi, tôi có một người bạn rất thân, là thành viên ban tổ chức cuộc thi. Chính miệng anh ấy nói với tôi.”

“Cô Diệp, cô có nhận được thông tin nào tương tự không?”

“Cô nghĩ gì về việc có thể sẽ bị thu hồi giải Vàng?”

Đèn flash lóe sáng liên tục đến mức tôi không mở nổi mắt.

Tiếng máy ảnh “tách tách” cùng lời hỏi dồn dập khiến đầu tôi choáng váng.

Hình ảnh tôi bị vây quanh bởi truyền thông cũng được phát trực tiếp qua livestream của buổi tọa đàm, khiến vụ đạo tranh vừa mới hạ nhiệt lại rầm rộ trở lại trên mạng xã hội.

Dù tôi chưa biết cơn bão online đang nổi lên thế nào, nhưng ngay tại hiện trường cũng đã xôn xao bàn tán:

“Gì vậy trời? Không phải vụ đạo tranh đã được làm rõ rồi sao? Sao vẫn thu hồi cúp của Diệp Mộng Lam?”

“Triệu Sâm Sâm lấy đâu ra thông tin đó? Sao chỉ có cô ta biết? Quan hệ rộng ghê.”

“Khoan đã, ảnh đế Đường không phải đã lên tiếng khẳng định không có đạo tranh rồi à?”

“Rốt cuộc là sao? Người ngoài như tôi nghe mà rối rắm luôn á.”

“Hay là ban tổ chức có bằng chứng mới? Vẫn nghi Diệp Mộng Lam đạo tranh?”

Mọi lời bàn tán cứ ào ào bên tai, tôi thì bị truyền thông hỏi đến mức không chống đỡ nổi.

Phía chị Đan vẫn chưa có tin tức gì, bản thân tôi cũng chẳng rõ đầu đuôi ra sao, càng không trả lời được câu nào cho đám nhà báo.

Trong mắt mọi người, thái độ im lặng né tránh này chẳng khác nào tự nhận mình có tật.

Vừa né ống kính truyền thông, tôi vừa thầm chửi Triệu Sâm Sâm trong lòng.

Cô ta rốt cuộc nghe tin từ đâu mà còn nhanh hơn cả tôi – người trong cuộc?

Cô ta như thể đã biết trước tất cả, chuẩn bị sẵn sàng để công bố đúng lúc, chỉ chờ đúng dịp tại tọa đàm hôm nay.

“Ban tổ chức cuộc thi ra thông báo rồi! Thật sự thu hồi giải của Diệp Mộng Lam!” – Đột nhiên, có ai đó giữa đám đông hét lớn.

Mọi người xung quanh lập tức rút điện thoại ra vào xem Weibo.

Tim tôi trĩu xuống, cũng lấy điện thoại ra đọc thông báo từ ban tổ chức:

“Do tranh chấp về quyền sở hữu sáng tác bức ‘Đứa bé’ – tác phẩm đoạt giải Vàng của cuộc thi ‘Ngôi sao mới’, khiến cuộc thi tổn thất nghiêm trọng về danh tiếng, ban tổ chức quyết định hủy giải Vàng của Diệp Mộng Lam, thu hồi cúp, giấy chứng nhận và tiền thưởng, đồng thời điều chỉnh thứ hạng của các thí sinh còn lại.”

Vừa đọc xong, đám phóng viên càng phấn khích.

“Diệp Mộng Lam, cô có gì muốn nói về kết quả này không?”

“Khi nào cô sẽ nộp lại cúp và giấy chứng nhận?”

“Xin hỏi bức tranh ‘Đứa bé’ rốt cuộc được sáng tác như thế nào? Vì sao ban tổ chức vẫn cho rằng quyền sở hữu còn gây tranh cãi?”

6

Phía chị Đan vẫn chưa có phản hồi gì cụ thể, chỉ có thông báo tôi được mời tham gia một buổi tọa đàm hội họa khá quy mô.

Lúc đó tôi vẫn đang bực bội, nhưng Đường Kiến Thâm khuyên cứ đi cho khuây khỏa, nên tôi cũng chỉnh lại tâm trạng rồi đến đó.

Ai ngờ vừa đến nơi thì đụng ngay kẻ không muốn gặp nhất – Triệu Sâm Sâm, bên cạnh còn có cả Lý Hiểu Vân.

Rõ ràng sau khi bị tôi đuổi, Lý Hiểu Vân lập tức đầu quân cho studio của Triệu Sâm Sâm rồi.

Tôi thấy rất lạ, vụ đạo tranh rõ ràng cuối cùng đã xác minh là do cô ta cùng Lý Hiểu Vân cấu kết hãm hại tôi, ban tổ chức còn đòi thu hồi cúp của tôi, vậy mà cô ta dường như chẳng hề hấn gì cả?

Tôi vốn không định để ý, nhưng có người cứ cố tình tìm chuyện.

Buổi tọa đàm lần này cũng có vài nhà báo đến ghi hình, đúng lúc tôi đang nhận phỏng vấn thì Triệu Sâm Sâm bước đến, giọng điệu châm chọc:

“Ôi trời, chẳng phải là họa sĩ Diệp nổi tiếng đây sao? Tôi nghe nói cúp Vàng của cô sắp bị thu hồi đấy, vậy mà còn rảnh rang đi dự tọa đàm à?”

Một câu thôi đã làm dậy sóng cả hiện trường.

Mấy phóng viên thấy có drama, lập tức chen lấn vây quanh, giơ micro, vác máy quay tiến sát lại.

Mấy cái micro chĩa thẳng vào tôi và Triệu Sâm Sâm, đám phóng viên chen nhau hỏi:

“Xin hỏi Triệu Sâm Sâm vừa rồi dựa vào nguồn tin nào mà nói như vậy?”

“Mộng Lam, cô có ý kiến gì trước lời nói của Triệu Sâm Sâm không?”

“Sâm Sâm, cô nghe tin Diệp Mộng Lam bị thu hồi giải thưởng từ đâu vậy?”

Triệu Sâm Sâm dường như rất hưởng thụ ánh nhìn của mọi người, cô ta khẽ vén tóc ra sau tai, chậm rãi nói:

“Tất nhiên là có rồi, tôi có một người bạn rất thân, là thành viên ban tổ chức cuộc thi. Chính miệng anh ấy nói với tôi.”

“Cô Diệp, cô có nhận được thông tin nào tương tự không?”

“Cô nghĩ gì về việc có thể sẽ bị thu hồi giải Vàng?”

Đèn flash lóe sáng liên tục đến mức tôi không mở nổi mắt.

Tiếng máy ảnh “tách tách” cùng lời hỏi dồn dập khiến đầu tôi choáng váng.

Hình ảnh tôi bị vây quanh bởi truyền thông cũng được phát trực tiếp qua livestream của buổi tọa đàm, khiến vụ đạo tranh vừa mới hạ nhiệt lại rầm rộ trở lại trên mạng xã hội.

Dù tôi chưa biết cơn bão online đang nổi lên thế nào, nhưng ngay tại hiện trường cũng đã xôn xao bàn tán:

“Gì vậy trời? Không phải vụ đạo tranh đã được làm rõ rồi sao? Sao vẫn thu hồi cúp của Diệp Mộng Lam?”

“Triệu Sâm Sâm lấy đâu ra thông tin đó? Sao chỉ có cô ta biết? Quan hệ rộng ghê.”

“Khoan đã, ảnh đế Đường không phải đã lên tiếng khẳng định không có đạo tranh rồi à?”

“Rốt cuộc là sao? Người ngoài như tôi nghe mà rối rắm luôn á.”

“Hay là ban tổ chức có bằng chứng mới? Vẫn nghi Diệp Mộng Lam đạo tranh?”

Mọi lời bàn tán cứ ào ào bên tai, tôi thì bị truyền thông hỏi đến mức không chống đỡ nổi.

Phía chị Đan vẫn chưa có tin tức gì, bản thân tôi cũng chẳng rõ đầu đuôi ra sao, càng không trả lời được câu nào cho đám nhà báo.

Trong mắt mọi người, thái độ im lặng né tránh này chẳng khác nào tự nhận mình có tật.

Vừa né ống kính truyền thông, tôi vừa thầm chửi Triệu Sâm Sâm trong lòng.

Cô ta rốt cuộc nghe tin từ đâu mà còn nhanh hơn cả tôi – người trong cuộc?

Cô ta như thể đã biết trước tất cả, chuẩn bị sẵn sàng để công bố đúng lúc, chỉ chờ đúng dịp tại tọa đàm hôm nay.

“Ban tổ chức cuộc thi ra thông báo rồi! Thật sự thu hồi giải của Diệp Mộng Lam!” – Đột nhiên, có ai đó giữa đám đông hét lớn.

Mọi người xung quanh lập tức rút điện thoại ra vào xem Weibo.

Tim tôi trĩu xuống, cũng lấy điện thoại ra đọc thông báo từ ban tổ chức:

“Do tranh chấp về quyền sở hữu sáng tác bức ‘Đứa bé’ – tác phẩm đoạt giải Vàng của cuộc thi ‘Ngôi sao mới’, khiến cuộc thi tổn thất nghiêm trọng về danh tiếng, ban tổ chức quyết định hủy giải Vàng của Diệp Mộng Lam, thu hồi cúp, giấy chứng nhận và tiền thưởng, đồng thời điều chỉnh thứ hạng của các thí sinh còn lại.”

Vừa đọc xong, đám phóng viên càng phấn khích.

“Diệp Mộng Lam, cô có gì muốn nói về kết quả này không?”

“Khi nào cô sẽ nộp lại cúp và giấy chứng nhận?”

“Xin hỏi bức tranh ‘Đứa bé’ rốt cuộc được sáng tác như thế nào? Vì sao ban tổ chức vẫn cho rằng quyền sở hữu còn gây tranh cãi?”

7

Triệu Sâm Sâm đứng nhìn tôi bị bao vây, bị hỏi dồn đến mức khó xử, liền đắc ý bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của cô ta thu hút sự chú ý của không ít người, và cuối cùng cũng có phóng viên phản ứng lại, đưa micro về phía cô ta:

“Cô Triệu, vừa rồi trong thông báo của ban tổ chức có nói sẽ điều chỉnh lại thứ hạng, người giành giải Bạc chính là cô đúng không? Cô cảm thấy thế nào khi sắp trở thành người đoạt giải Vàng?”

Triệu Sâm Sâm đưa tay chỉnh lại sợi dây chuyền kim cương nơi cổ, giọng nhẹ nhàng:

“Tôi tất nhiên là rất vui. Đôi khi công bằng có thể đến muộn, nhưng nó nhất định sẽ đến.”

“Nhưng chẳng phải hôm qua trong buổi livestream, ảnh đế Đường đã xác nhận—”

Phóng viên còn chưa nói hết thì đã bị Triệu Sâm Sâm cắt lời:

“Ảnh đế Đường bận trăm công nghìn việc, nhớ nhầm đôi chút cũng là chuyện dễ hiểu. Hơn nữa, tác phẩm đoạt giải Bạc của tôi không liên quan gì đến đạo tranh cả! Bức ‘Thiên thần nhỏ’ kia tôi chỉ đăng lên Weibo, đâu có đem đi dự thi.”

Đây chính là chiêu trò cao tay của Triệu Sâm Sâm.

Cô ta không hề dùng bức tranh nghi đạo nhái để tham gia thi, mà chỉ đơn giản đăng nó lên mạng xã hội.

Tác phẩm cô ta mang đi dự thi là một bức khác.

Nếu lần đó cô ta thể hiện xuất sắc, giành luôn giải Vàng, chắc đã không có màn lùm xùm đạo tranh này.

Nhưng vì lại bị tôi áp đảo như mọi lần, cô ta liền tung ra nước cờ đã chuẩn bị từ trước — hắt bùn lên tôi.

Nếu có thể bôi nhọ được danh tiếng của tôi, chẳng khác nào gạt bỏ được hòn đá chắn đường lớn nhất trên con đường sự nghiệp của cô ta.

Chỉ là tôi không hiểu nổi, cô ta làm cách nào thuyết phục được người phụ trách của cuộc thi?

Đây không phải chuyện nhỏ, ban tổ chức đâu phải một người nói là xong, thế mà cô ta lại khiến mọi việc êm xuôi đến khó tin.

Đúng lúc tôi đang mệt mỏi vì cơn vây hãm của truyền thông, thì từ phía xa bỗng vang lên tiếng xôn xao, âm thanh càng lúc càng gần.

Trong hỗn loạn đó, tôi nghe loáng thoáng ai đó nói: “Đường Kiến Thâm đến rồi!”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 3"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com