Cả Nhà Bạo Quân Đều Dựa Vào Đọc Tiếng Lòng Của Ta Để Giữ Mạng - Chương 142
Bài thơ “Tương Tiến Tửu” của Lý Bạch, được lưu truyền ngàn đời, bao nhiêu văn nhân thanh tao đời sau đều ca ngợi, làm sao mà không phải là bài thơ hay được?
Tề Trung Thư và những người bạn của ông ta sau khi đọc xong, làm sao mà không kinh ngạc và ca ngợi được?
“Đây là bài thơ hay nhất mà ta từng thấy trong đời.”
“Từng chữ, từng câu đều vô cùng tinh tế.”
Tề Trung Thư vuốt râu, nhìn bài thơ, miệng lẩm bẩm đọc, trong mắt ánh lên sự kích động.
Mấy người bạn của ông ta cũng ghé lại gần, cùng Tề Trung Thư xem.
Khi đến đoạn hào hùng, mấy người họ còn thảo luận một cách đầy nhiệt huyết.
Phượng Thái Vi thấy phản ứng của nhóm Tề Trung Thư, liền nở một nụ cười đắc ý với Cửu Cửu.
Nàng ta biết chắc rằng khi cô đưa ra bài thơ này, Tề Trung Thư và những người khác nhất định sẽ bị kinh ngạc.
Hơn nữa, nàng ta còn nghe nói gần đây Tề Trung Thư liên tục đuổi theo Phượng Cửu Cửu, muốn nhận Phượng Cửu Cửu làm đệ tử cuối cùng?
Phượng Cửu Cửu còn không đồng ý.
Bây giờ, sau khi Tề Trung Thư xem qua bài thơ của nàng ta, có lẽ ông sẽ thay đổi ý định, nhận nàng làm đệ tử cuối cùng thôi!
Dù sao thì, với một người như Tề Trung Thư, ông sẽ không bao giờ cố gắng làm ấm người khác khi họ chỉ đối xử lạnh nhạt với mình.
So với một học trò như Phượng Cửu Cửu, Tề Trung Thư chắc chắn sẽ thích nàng ta hơn.
Những người bạn của Tề Trung Thư cũng có cảm tình với Phượng Thái Vi.
Họ còn nói đỡ cho nàng ta:
“Lão Tề này, nha đầu Phượng Thái Vi này làm thơ rất hay. Nếu công chúa không muốn làm đệ tử cuối cùng của ông, chi bằng ông nhận Phượng Thái Vi?”
“Đúng rồi đúng rồi, nha đầu Phượng Thái Vi có thể làm ra một bài thơ hùng tráng như vậy, đủ để thấy nó là một người có thiên phú dị thường.”
“Ông nhận nó làm đệ tử cuối cùng, sau này khi nó nổi danh khắp thiên hạ, ông cũng được hưởng tiếng thơm.”
Những người bạn của Tề Trung Thư rất ủng hộ việc ông nhận Phượng Thái Vi làm đệ tử cuối cùng.
Phượng Thái Vi nghe xong, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Về phần Cửu Cửu.
Họ còn nói: “Nếu công chúa không muốn, lão Tề, ông cũng đừng ép nữa!”
“Ép buộc thì không hay mà.”
“Nha đầu Phượng Thái Vi này rất ngoan, biết tôn trọng thầy, trọng đạo, quan trọng là nàng ta có tấm lòng ham học, viết thơ còn biết tìm người xem xét.”
“Còn về tiểu công chúa, haizz…” chỉ biết chơi bời.
Mấy người bạn của Tề Trung Thư không hiểu được, tại sao với một đứa trẻ ham chơi như vậy, Tề Trung Thư lại nhất quyết muốn nhận làm đệ tử cuối cùng?
Chẳng phải làm mất mặt danh tiếng của đại nho số một sao?
“Đa tạ các vị đại nho đã khen ngợi!”
Phượng Thái Vi cúi đầu đa ta với vẻ khiêm tốn, trông thật ngoan ngoãn, không hề có ác ý.
Nhưng ánh mắt của nàng ta lại vô tình hoặc cố ý lướt qua Cửu Cửu, trong đó đầy sự đắc ý, ngạo mạn và chế giễu.
Nnàg ta cuối cùng đã vượt qua được Phượng Cửu Cửu.
Phượng Cửu Cửu, cuối cùng ngươi cũng bị ta dẫm dưới chân rồi.
Lúc này, Phượng Thái Vi thật sự rất đắc ý.
Cửu Cửu: “…”
Xì, bọn họ cứ như thể ta rất khao khát được làm đệ tử cuối cùng của Tề Trung Thư vậy.
“Vì không liên quan đến ta nữa, ta sẽ đi đây.” Cửu Cửu xoa bụng, “Ta đói rồi, về nhà ăn cơm thôi, mẫu thân còn đợi ta về nhà ăn cơm nữa.”
Cửu Cửu nói đi là đi, không nấn ná một chút nào.
“Công chúa, đừng đi.” Tề Trung Thư cuống lên, ông trừng mắt nhìn mấy tên đồng đội heo và Phượng Thái Vi một cái, định đuổi theo Cửu Cửu, nhưng lại bị đám đồng đội heo đó ngăn lại, “Các ngươi cản ta làm gì? Tránh ra?”
“Đuổi theo cái gì? Công chúa không muốn thì thôi! Người mà ông muốn nhận làm đệ tử cuối cùng ở đây này!”
“Thải Vi, mau lên đây.”
Mấy người đó đẩy Phượng Thái Vi đến trước mặt Tề Trung Thư.
Tề Trung Thư lắc đầu ngao ngán, thậm chí không muốn liếc nhìn Phượng Thái Vi, “Người mà ta muốn nhận làm đệ tử cuối cùng, chỉ có công chúa mà thôi.”
“Còn về Phượng Thái Vi, ta quyết không nhận.”
“Không thu nhận?” Mấy người bạn của Tề Trung Thư cùng với Phượng Thái Vi đều rất kinh ngạc.
Tề Trung Thư chẳng phải rất thích bài thơ của Phượng Thái Vi sao?
Sao lại không thu nhận cô làm đệ tử cuối cùng?
Tề Trung Thư đưa lại tờ giấy đầy những câu thơ cho Phượng Thái Vi và nghiêm túc nói: “Phượng Thái Vi, con năm nay mấy tuổi rồi? Nếu ta nhớ không nhầm, con mới bảy tuổi rưỡi, chưa đầy tám tuổi.”
“Đúng vậy.” Phượng Thái Vi cúi đầu thừa nhận.
Tề Trung Thư tiếp tục nói: “Một đứa trẻ chưa đầy tám tuổi, làm sao có thể viết ra được bài thơ hùng tráng, không câu nệ tiểu tiết, đầy hào hùng như “Tương Tiến Tửu”?”
Không hổ danh là Tề Trung Thư, đại nho số một của triều đình, ông có thể từ ngôn từ mà nhìn ra rằng Phượng Thái Vi không thể làm ra bài thơ như vậy.
Bởi vì khí chất của Phượng Thái Vi không hợp.
Tuổi tác cũng không phù hợp.
“Nói đi, bài thơ này, con lấy trộm từ đâu?”
“Trộm của ai?”
Phượng Thái Vi nghe mà choáng váng.
Tề Trung Thư lại có thể nhìn ra bài thơ này không phải do cô làm sao?
Nàng… nàng phải giải thích thế nào đây?
Nàng ta cầu cứu nhìn về phía mấy người bạn của Tề Trung Thư, những người vừa mới khen ngợi nàng, hy vọng họ sẽ nói giúp.
Nhưng không ai nói gì cả, họ cũng bắt đầu nghi ngờ nhìn Phượng Thái Vi.
Lời của Tề Trung Thư rất có lý.
Một đứa trẻ làm sao có thể viết ra được bài thơ hùng vĩ như thế.
Ban nãy họ chỉ mải kinh ngạc, không nghĩ kỹ về điều này.
Khi Tề Trung Thư nói ra, họ mới bừng tỉnh.
“Thưa tiên sinh.” Phượng Thái Vi chỉ còn cách tự cứu mình, nàng quỳ xuống trước mặt Tề Trung Thư, mặt không đỏ, tim không đập mạnh, thề thốt nói: “Bài thơ này, thật sự là do con viết, tự con làm ra, không trộm của ai cả.”
“Hừ.” Tề Trung Thư cười lạnh liên tiếp, hoàn toàn không tin, “Nếu thật sự là như vậy, con làm thêm một bài thơ tương tự nữa xem? Để mọi người ở đây đánh giá.”
“Đây…” Phượng Thái Vi lộ vẻ khó xử, bảo nàng ta đọc thuộc lòng thì được, nhưng làm một bài thơ tương tự thì khó quá!
Tề Trung Thư lắc đầu, “Không làm được phải không?”
“Làm thơ cần suy nghĩ kỹ, không thể lập tức làm ra ngay được.” Phượng Thái Vi cố viện cớ cho mình.
Nhưng Tề Trung Thư không chấp nhận cái cớ đó, ông nói: “Không được thì không được, còn tìm cớ gì nữa? Thiên tài làm thơ, luôn là viết ra ngay lập tức, cần gì phải suy nghĩ kỹ? Hừ, chỉ có kẻ ngu mới cần suy nghĩ.”
Tề Trung Thư nói xong liền vung tay áo, cảnh cáo: “Sau này đừng giả vờ trước mặt ta, ta không thích.”
“Còn các ngươi nữa.” Tề Trung Thư quay sang mấy người bạn đồng đội của mình, tức giận chất vấn: “Các ngươi rốt cuộc là đến giúp ta, hay là đến hại ta?”
“Các ngươi vừa nói như vậy về tiểu công chúa, xem kìa, nàng giận rồi, bỏ đi rồi?”
“Hôm nay nếu ta không nhận được tiểu công chúa làm đệ tử cuối cùng, ta sẽ sống c.h.ế.t với các ngươi.”
“Lúc các ngươi đi ngủ, tốt nhất nên mở mắt ra mà coi chừng.”
“Công chúa, đợi ta với.”
Tề Trung Thư liền đuổi theo Cửu Cửu.
Nhưng Cửu Cửu chẳng thèm quan tâm đến Tề Trung Thư.
Họ thích Phượng Thái Vi thì cứ việc, đâu cần phải đuổi theo cô bé.
Cửu Cửu đi vào hậu cung, thả chó ra để đuổi Tề Trung Thư đi.
Khi Tề Trung Thư thấy Đại Hoàng chạy đến chỗ mình, cơ thể ông run lên, lùi lại mấy bước.
Ông biết ngay mà, mấy người bạn của ông đã làm tiểu công chúa giận rồi, nàng không phải người dễ chọc đâu.
Giờ thì hay rồi, nàng giận rồi, còn thả chó ra nữa.
Mấy đồng đội heo này, thật sự đã hại thảm ông rồi.
Đường đường là đại nho số một của Tây Sở, giờ bị chó đuổi khắp cung, mấy lần suýt bị chó cắn vào mông.
“Cứu mạng!”
“Cứu mạng!” Tề Trung Thư hét lên cầu cứu.
—————————————————————-
Ngoài lề:
Chu Yêu Yêu bổ sung cho mọi người thêm bài thơ Tương Tế Tửu của Lý Bạch (dịch nghĩa là ” Mời uống rượu”) để thấy nhân vật Phương Thái Vi chọn thơ “khôn” cỡ nào.
Quân bất kiến
Hoàng Hà chi thuỷ thiên thượng lai
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi
Quân bất kiến
Cao đường minh kính bi bạch phát
Triêu như thanh ti mộ thành tuyết
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan
Mạc xử kim tôn không đối nguyệt
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng
Thiên kim tán tận hoàn phục lai
Phanh dương tể ngưu thả vi lạc
Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.
Sầm phu tử, Đan Khâu sinh
Tương tiến tửu, bôi mạc đình.
Dữ quân ca nhất khúc
Thỉnh quân vi ngã khuynh nhĩ thính:
Chung cổ soạn ngọc bất túc quý
Đản nguyện trường tuý, bất nguyện tinh
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.
Trần Vương tích thời yến bình lạc
Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước
Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền
Kinh tu cô thủ đối quân chước.
Ngũ hoa mã
Thiên kim cừu
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu
Dữ ngã đồng tiêu vạn cổ sầu.
Dịch nghĩa (tham khảo từ hieusol)
Người có thấy
Nước Hoàng Hà đổ xuống từ trời
Xuôi dòng ra biển không trở lại
Người có thấy
Tuổi già soi gương sầu bạc tóc
Sớm vừa xanh tơ chiều sương tuyết
Kiếp đời ta cứ thoả vui chơi
Chớ để bát vàng trơ bóng nguyệt
Trời sinh ta tài tất sẽ dùng
Nghìn vàng tiêu sạch rồi lại tới
Mổ dê g.i.ế.c trâu này sướng khoái
Cạn ba trăm chén uống tràn khơi
Này Đan đệ
Này Sầm huynh
Ta mời rượu
Chớ vội ngừng
Với người, ta xin hát
Người hãy nghe ta ca khúc nhạc:
“Mâm cao cỗ đầy xem chẳng quý
Chỉ muốn say triền miên khôn tỉnh
Xưa nay thánh hiền đều bặt tiếng
Duy còn bợm rượu mãi lưu danh
Trần Vương trước mở yến Bình Lạc
Mười ngàn đấu rượu đùa say khướt”
Chù quán sao lại kêu thiếu tiền
Rót ngay rượu để ta vui tiếp
Thớt ngựa quý, áo lông cừu
Gọi trẻ đưa ra đổi lấy rượu
Cùng bạn chuốc tan vạn thuở sầu.