Cả Nhà Chồng Đều Là Sói - Chương 6
9
Còn về Vương Doanh Doanh, từ sau khi mất con, cô ta liền sợ mình bị nhà họ Tống đuổi đi.
Ở nhà họ Tống, cô ta biến thành bảo mẫu, dù sao thì cô ta đã mất con, cũng mất cả tử cung.
Mẹ chồng từ sau khi biết cháu trai đích tôn của bà ta mất, thái độ đối với cô ta thay đổi một trăm tám mươi độ, từ yêu thương hết mực trước đây, biến thành bộ dạng mẹ chồng độc ác:
“Cô nói xem cô đến đứa con cũng không giữ được, bà đồng đã nói là con trai rồi, cô mau cút đi lau nhà, làm hết việc nhà này đi, đừng có suốt ngày ăn không ngồi rồi.”
Còn Tống Kinh Mặc vẫn đang liếm láp Vương Phân, cô phú nhị đại kia, thậm chí không tiếc cùng Vương Phân chơi những trò chơi ghê tởm, mục đích là để Vương Phân nói cho anh ta biết các dự án kiếm tiền.
“Cục cưng, chỉ cần em vui, anh thế nào cũng không sao cả.”
Tống Kinh Mặc nhìn người phụ nữ trước mắt, người phụ nữ hút thuốc, dí thẳng đầu thuốc lá vào người anh ta:
“Sao thế, muốn dự án à, tôi nói cho anh biết, có một dự án cổ phiếu không tồi, nếu anh đầu tư vào, chắc có thể kiếm được vài triệu đấy, tôi đã bỏ 10 triệu vào rồi, đảm bảo kiếm ra tiền.”
Tống Kinh Mặc vừa nghe, lập tức nở nụ cười nịnh nọt:
“Bảo bối đúng là thiên thần của anh, đây đúng là cơ hội kiếm tiền mà!”
Người phụ nữ cười nhếch mép:
“Nghe nói anh vẫn đang nhận phong bì sau lưng bệnh viện? Cố mà moi thêm chút tiền nữa đi. Lúc vụ này lời to, tôi sẽ đưa anh về ra mắt bố tôi.”
Tống Kinh Mặc nghe thế, tưởng tượng ra cảnh mình trở thành người giàu có, phấn khích ôm lấy cô ta bắt đầu “phục vụ”.
Về đến nhà, Vương Doanh Doanh cẩn thận giúp anh ta cởi áo:
“Anh Mặc, hôm nay anh có mệt không?”
Không biết vô tình đụng trúng chỗ nào đau, Tống Kinh Mặc lập tức tát mạnh một cái khiến cô ta ngã lăn ra đất:
“Mẹ kiếp! Cô bị ngu à? Làm đau tôi mà không biết hả?”
Vương Doanh Doanh ôm mặt, nhỏ giọng khóc:
“Anh Mặc, em không biết… em không biết mà…”
Cô ta khóc nhìn người đàn ông trước mắt, cô ta không hiểu sao lại thành ra thế này, rõ ràng trước đây anh Mặc của cô ta đối xử tốt với cô ta như vậy.
Vì tiền, Tống Kinh Mặc vẫn tiếp tục nhận hối lộ, thậm chí còn lén lút tuồn thiết bị y tế trong viện ra ngoài bán.
Vương Phân tìm đến Tống Kinh Mặc, cười nói:
“Nhà đầu tư dự án đó của tôi, phiền chết đi được, lại đi khắp nơi tìm phụ nữ chơi bời, cục cưng, anh có cô gái nào giới thiệu được không, tốt nhất là khoảng 20 tuổi, tôi nói cho anh biết, nếu chuyện này thành công, anh có thể đầu tư 10 triệu.”
Tống Kinh Mặc vừa nghe có tiền kiếm, liền nghĩ đến Vương Doanh Doanh, Vương Doanh Doanh mới 22 tuổi, trẻ trung xinh đẹp.
Thế là tối hôm đó, anh ta đưa Vương Doanh Doanh ra ngoài:
“Doanh Doanh, trước đây là anh không tốt, anh vẫn yêu em, anh đưa em đi ăn nhà hàng, đưa em đến ở khách sạn năm sao.”
Vương Doanh Doanh vừa nghe, lập tức vui vẻ đồng ý.
Không ngờ lúc ăn cơm, lại có một ông chú khả ố cứ nhìn cô ta chằm chằm.
Chỉ là Tống Kinh Mặc giải thích với cô ta:
“Khách hàng anh mời đấy, em đừng sợ.”
Không ngờ, Vương Doanh Doanh uống rượu xong liền mơ mơ màng màng bị người ta đưa lên lầu, cô ta tưởng là Tống Kinh Mặc, nên rất cố gắng.
Không ngờ ngày hôm sau, cô ta lại thấy mình ở cùng một ông chú, Tống Kinh Mặc mở cửa phòng, nhìn thấy tất cả, mặt đầy vẻ thất vọng với cô ta:
“Doanh Doanh, sao em lại có thể làm chuyện có lỗi với anh như vậy hả?”
Vương Doanh Doanh vừa nghe, lập tức biện minh, đủ loại xin lỗi.
Nào ngờ, tất cả đều là kế hoạch của Tống Kinh Mặc, anh ta chính là một tên tiện nhân như vậy. Đẩy phụ nữ ra ngoài, bản thân ngồi hưởng thành quả.
Vương Doanh Doanh vẫn luôn tưởng là lỗi của mình, càng thêm áy náy với nhà họ Tống, thậm chí Tống Kinh Mặc đưa Vương Phân về nhà, cô ta cũng như bảo mẫu hầu hạ chu đáo.
10
Tôi nghe báo cáo của Vương Phân trong điện thoại không nhịn được cười:
“Cả nhà này thật đúng là ghê tởm.”
Vương Phân nhổ toẹt một tiếng nói:
“Cô không biết đâu, Tống Kinh Mặc đó bây giờ còn qua lại với mấy cô y tá nhỏ trong khoa, thật đúng là ghê tởm chết đi được.”
Họ không biết, cái gọi là phú nhị đại Vương Phân, chỉ là một cô gái làng chơi tôi tìm đến, tôi trả giá cao, để cô ta đóng giả phú nhị đại, mục đích là để Tống Kinh Mặc liếm láp cô ta.
Ly hôn quá dễ dàng cho họ rồi, tôi muốn họ cả đời không được chết tử tế.
Vương Phân nhìn Tống Kinh Mặc đi khắp nơi vay tiền, mới gom đủ 6 triệu, thậm chí còn thế chấp cả nhà cửa nhưng vẫn chưa đủ 10 triệu.
Tống Kinh Mặc cầu xin trước mặt Vương Phân:
“Cục cưng, em có thể cho anh vay một ít được không, anh chỉ thiếu một chút thôi.”
Vương Phân cười nhìn anh ta:
“Kinh Mặc, thực sự không được thì anh bỏ đi, anh có bao nhiêu tiền, đầu tư bấy nhiêu tiền, chỉ là tiền lãi đương nhiên sẽ ít đi một chút.”