Cả Nhà Ta Cùng Xuyên - Chương 8
Thẩm Tử Mộ còn chưa kịp phản ứng, đã bị nam tử kia hạ đo ván chỉ với một cú đấm.
Hắn nằm lăn ra đất, còn bị đá thêm mấy cú, cuối cùng hắn đột nhiên bật khóc, giọng nức nở:
“Ta sai rồi, A Bình, ta không nên tham lam! Ta không nên cưới Đoạn Quyên! Nàng theo ta về nhà đi!”
Nam tử kia đè hắn xuống đất, ta đặt chân lên bụng hắn, hỏi một câu:
“Ta hỏi ngươi một chuyện.”
Thẩm Tử Mộ lập tức ngẩng đầu, đôi mắt đầy chân thành:
“Nàng hỏi đi, nàng cứ hỏi! A Bình, ta thật lòng biết lỗi rồi!”
Ta chậm rãi nói:
“Vì sao ngày mẫu thân ta đưa ta đi, ngươi không tới tìm ta?”
Thẩm Tử Mộ ấp úng một lúc, mới đáp:
“Hôn thư của hai nhà Thẩm – Lục vẫn còn, nàng không thể thật sự rời đi được.”
“Hơn nữa… hơn nữa nàng rời đi như vậy, sẽ mất hết danh tiếng, ngày sau… chỉ có ta mới chịu nhận nàng…”
Ta bật cười lạnh lùng:
“Vậy là ngươi đợi ta phải cúi đầu trở về sao?”
Thẩm Tử Mộ vội vàng nói:
“Ta không dám nữa! Đều là lỗi của Đoạn Quyên, là ả hạ dược ta, mới khiến ta có quan hệ với ả. Ả còn… còn ép ta phải cho ả danh phận!”
Ta nhíu mày, lạnh giọng:
“Nếu chỉ là một đêm sai lầm, đưa chút bạc rồi vứt bỏ là xong. Rốt cuộc các ngươi đã quen biết từ khi nào?”
Người đánh thuê của ta nghe vậy, mạnh chân đạp lên hắn một cú thật đau, Thẩm Tử Mộ đau đớn hét lớn:
“Một năm trước, một năm trước! Là trước ngày ta và nàng thành thân một năm! Ả… ả là một cô nương ta gặp ở thôn quê…”
16
“Đôi khi, ngắm mãi những mỹ nhân được vàng son tô điểm, lại thấy thích loài hoa dại không phấn son, mộc mạc tựa hoa sen mới nở.”
Thẩm Tử Mộ kể rằng, hắn và nàng ta quen nhau ở nơi thôn dã.
Nữ nhân ấy không giống ta, không lỗ mãng, không mang cái mùi vị của thương nhân vương vấn.
Nàng ta nói gì cũng nhỏ nhẹ, làm gì cũng cẩn trọng, tựa hồ một chú thỏ yếu ớt đáng yêu, khiến người khác vừa muốn trêu đùa, lại vừa muốn thương yêu.
“Ngươi và nàng ta bắt đầu từ khi nào?”
Ta lạnh lùng hỏi.
Dưới sự ép buộc của người đánh thuê, Thẩm Tử Mộ tuyệt vọng mở miệng:
“Một tháng sau… ta… ta và nàng ấy…”
Hắn lại nói tiếp, giọng đầy hối hận:
“Nhưng ta thề, ngay khi ấy, ta đã nghĩ sẽ dứt khoát với nàng ta. Ta bảo nàng ta rằng, ta sắp thành thân với nàng rồi…”
Ta gắng nén cơn đau trong lồng ngực, hỏi:
“Vậy vì sao lại thay đổi?”
“Trước khi ta và nàng thành thân, nàng ấy hạ dược ta… Sau đó bảo rằng, nàng ấy đã mang thai đứa con của chúng ta…”
Thẩm Tử Mộ nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt đầy hối hận:
“Nàng ta nói đứa bé trong bụng mình là hài tử đầu tiên của ta. Nàng ta ép ta phải cho nàng ta một danh phận…”
“Vậy nên ngươi khăng khăng muốn cưới nàng ta làm bình thê à?”
Cuối cùng ta không thể kiềm chế, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống sàn nhà:
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ rằng ngươi đã phụ ta sao?”
Thẩm Tử Mộ nói:
“Nhưng nam nhân vốn có tam thê tứ thiếp, ta cũng đã xin lỗi nàng rồi!”
“Xin lỗi cái quỷ gì!”
Ta hét lên, đôi mắt mỗi lúc một đỏ hơn.
Cuối cùng, ta chỉ thẳng vào Lục Thừa và Thẩm Tử Mộ, hét lớn:
“Ch*ết là đáng, ch*ết là nhẹ nhàng! Đến tận hôm nay, các ngươi vẫn không nhận ra sai lầm của mình!”
“Đã có lời thề, thì phải giữ trọn!”
“Nhớ kỹ, là các ngươi, tự tay gi*ết chính mình!”
17
Ta tiễn người đánh thuê rời đi, mẫu thân gửi tin nhắn cho ta.
Qua màn hình điện thoại, dường như ta cũng có thể cảm nhận được sự hân hoan của người:
“Hắn nói hắn không để ý… hắn nói hắn không để ý…”
Thì ra mẫu thân đã kể hết những trải nghiệm của mình cho Tần Cận.
Trong đầu ta vang lên tiếng báo động của hệ thống:
“Thế giới gốc rối loạn, sắp sụp đổ.”
“Đang xóa dữ liệu… “
Ta mở bàn phím, gõ tin nhắn gửi cho mẫu thân:
“Mẫu thân, người có vui không?”
Một lúc sau, người mới gửi lại tin nhắn thoại, trong giọng nói tràn đầy sự phấn khích như trẻ thơ, xen lẫn chút bất an:
“Ta không biết, chỉ cảm thấy thật khó tin. A Bình, con biết không, thật khó tin…”
“Ta không ngờ rằng, đến ngày hôm nay, vẫn có người ở bên cạnh ta…”
Lục Thừa ngồi bên nghe giọng mẫu thân, thì thào một câu:
“Vân Nương…”
Còn Thẩm Tử Mộ thì tuyệt vọng nhìn ta:
“A Bình…”
Điện thoại liên tục rung lên, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại ta, Thẩm Tử Mộ, và Lục Thừa.
Cuối cùng, mẫu thân gọi điện cho ta, nói:
“Có lẽ, ta sẽ kết hôn với Tần Cận… A Bình, con nghĩ sao?”
Ta áp sát điện thoại vào tai, như thể muốn áp vào lòng mẫu thân, nhẹ nhàng nói:
“Con ủng hộ người, luôn luôn ủng hộ người.”
“Hủy nhân vật… đếm ngược: 59, 58, 57…”
Mẫu thân nghe ra vẻ tán thành của ta, càng thêm vui mừng:
“Vậy thì quyết định rồi. Ta và Tần Cận tính hai năm nữa mới kết hôn, trước hết cứ thử chung sống đã.”
“Con xem, thời đại của chúng ta tốt hơn, hôn nhân không bao giờ là trò đùa…”
“29, 28…”
“À phải, con đừng lo, mẫu thân nhất định sẽ tìm cho con một người thật tốt.”
“Kiếp trước mẫu thân nhìn người không chuẩn, kiếp này chắc chắn sẽ tìm đúng!”
“Phải là một người vừa đẹp trai, vừa giàu có, vừa lãng mạn, lại chu đáo.”
“Chắc chắn con chưa biết, ở đây còn phân loại đàn ông: tiểu cẩu ngoan ngoãn, đại lang dũng mãnh! Ta còn chưa dẫn con đi xem đâu!”
“11, 10, 9…”
Ta đột nhiên gọi mẫu thân:
“Mẫu thân, người sẽ sinh con với Tần Cận chứ?”
“Đương nhiên rồi, sau khi kết hôn sẽ suy nghĩ. A Bình thích đệ đệ hay muội muội?”
Tiếng xé rách dữ dội vang vọng trong đầu, ta đau nhức đến toàn thân như bị xé toạc.
Nhưng ta vẫn cố gắng giữ nụ cười, đáp:
“Muội muội.”
Vì như vậy, ta mới có cơ hội đến được thời đại của người.
“0.”
- Hết –