NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cả Showbiz Chờ Tôi Thi Trượt - Chương 6

  1. Home
  2. Cả Showbiz Chờ Tôi Thi Trượt
  3. Chương 6
Prev
Next

Tối hôm đó, tôi ngồi trong nhà nghe Tạ Hoành đàn guitar hát.

Đoạn Nhược Nhược sốt ruột nói: “Mưa lớn liên tục ba ngày liền, không biết dự báo thời tiết này có chuẩn không nữa?”

Lòng tôi thắt lại, đột nhiên đứng dậy.

Mọi người xung quanh đều bị tôi dọa cho giật mình:

“Hạ Vãn, sao vậy?”

Nhìn ra ngoài cửa, thời tiết âm u, tôi bước nhanh ra ngoài.

Tạ Hoành đột nhiên nắm lấy tay tôi, ngăn tôi lại:

“Hạ Vãn, trời sắp tối rồi, cô lại định lén ra ngoài chơi à?”

Đoạn Nhược Nhược phía sau liền phụ họa:

“Đúng vậy, Hạ Vãn cô nghĩ cô đến đây nghỉ dưỡng à? cô có biết cô đang ghi hình chương trình không?”

“Không còn sớm nữa, mọi người nghỉ sớm đi!”

Đợi mọi người đều về phòng ngủ, tôi ngẩng đầu nhìn trời, tiếng sấm ầm ầm vang dội.

Đây là điềm báo sắp có mưa lớn.

Tia chớp loằng ngoằng xé toạc bầu trời.

Ngay lập tức sấm chớp đùng đùng, những hạt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống mặt đất khô cằn.

Tôi không màng đến những thứ khác, vội vàng gọi nhân viên cùng tôi lên núi.

Họ đều nghĩ tôi điên rồi, không ai đi cùng tôi.

Đêm khuya mưa rơi, tôi lại muốn chạy lên núi, nhân viên ban đầu không kiên nhẫn đẩy tôi ra.

Sau đó lại khuyên tôi mau đi ngủ.

Tôi đã nói với họ rồi, còn có một bà cụ ở trên núi.

Nhưng họ hoàn toàn không quan tâm.

Trong phút chốc, tôi nhớ lại ngày bà ngoại qua đời, cũng là một ngày mưa lớn.

Bà nằm bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Nhưng tôi không muốn lại có một người già nữa khi tôi biết có nguy hiểm lại không đi cứu bà, để bà cứ thế đi đến cái chết.

Tôi không muốn bà có số phận giống như bà ngoại tôi!

14

Người trong làng đều đã chuyển xuống ở dưới chân núi, những ngôi nhà mới xây đều khá an toàn.

Nhưng bà cụ lại ở một mình trên núi.

Lúc này, mưa lớn như vậy, căn nhà của bà chắc chắn không an toàn.

Mưa lớn đến dữ dội, mặt đất khô cằn nhanh chóng ẩm ướt, nước ngập khắp nơi trong bùn đất, đường lên núi vô cùng khó đi, đường dưới chân rất trơn.

Đột nhiên gió lớn nổi lên, tiếng gió thổi trong khu rừng như tiếng ma khóc.

Trong đêm tối đen kịt, thỉnh thoảng có tia chớp xé toạc những vết nứt.

Tôi bị cơn gió mạnh này thổi đến đứng không vững, vội vàng dựa vào thân cây.

Bùn dưới chân dính đầy giày, cả ống quần đều ướt một nửa, nước mưa lạnh buốt thấm vào da thịt lạnh đến run người.

Tôi không phải là một người gan dạ.

Đứng trong đêm nhìn khu rừng sâu thẳm, tôi sợ đến tay cũng run lên.

Nhưng tôi biết, nguy hiểm của tôi lúc này không bằng một nửa của bà.

Chỉ cần tôi cứu được bà từ trên núi xuống, đợi đến Tết bà sẽ có thể gặp được con trai mình.

Tôi nắm chặt chiếc ô, lau đi những giọt mưa bị gió tạt vào mặt.

Suốt đường đi, tôi không dám đi quá nhanh, đi đi dừng dừng, sợ trượt ngã lăn xuống.

Khó khăn lắm mới đến được nhà, tôi xúc động gọi: “Bà ơi.”

Gọi đi gọi lại, nhưng không có ai trả lời.

Có lẽ tiếng mưa gió quá lớn đã át đi tiếng của tôi.

Người già tuổi cao, tai không còn thính.

Một tia chớp lóe lên, như thể đánh trúng mái nhà, mái nhà đó rung lên hai lần một cách rõ rệt.

Không ổn rồi!

Cứ tình hình này, căn nhà chắc chắn không trụ nổi đêm nay.

Tôi không màng đến những thứ khác, vứt ô xuống rồi xông vào nhà:

“Bà ơi!”

15

Tôi lay tỉnh bà cụ đang ngủ mê, bà vừa nhìn thấy tôi, đã xót xa sờ mặt tôi:

“Lại mơ thấy cháu gái ngoan rồi. Có phải lén ra ngoài chơi không? Ướt hết cả rồi!”

Tôi nắm tay bà, đỡ bà ngồi dậy.

Cố nén sự hoảng loạn, nghiêm túc nói với bà: “Bà ơi, ngoài trời đang mưa lớn, bà đi ra ngoài với cháu được không?”

Bà cụ liền cười, bà khoác tay tôi: “Đứa trẻ ngốc, mưa rồi không ở nhà trú mưa, lại muốn bà cùng cháu ra ngoài chơi à?”

“Mưa rồi, nhà sắp sập rồi!”

Một tiếng ầm vang lên, một tiếng sấm rền vang qua.

Tôi thấy sắc mặt bà cụ trắng bệch, trong đáy mắt lấp lánh nỗi buồn sâu thẳm.

Nụ cười của bà cứng lại trên môi không kịp thu lại: “Không, nhà không thể sập.”

Bà cụ nắm chặt tay tôi, những giọt nước mắt trong mắt bà chực trào ra, giọng run rẩy khóc thành tiếng:

“Nhà sập rồi, Hỉ Vượng sẽ không về được nữa, nó không tìm được đường về nhà, Hỉ Vượng sẽ không còn nhà nữa.”

Hỉ Vượng là con trai của bà.

Những năm qua, bà vẫn không chịu xuống núi chính là để chờ con trai mình trở về.

Trưởng làng đã nhiều lần khuyên giải nhưng đều vô ích, bà cố chấp cho rằng chỉ cần bà ở nhà chờ đợi, Hỉ Vượng sớm muộn gì cũng sẽ trở về.

Nhưng bây giờ tôi hoàn toàn không nghe lọt tai bất cứ lời nào của bà.

Tôi chỉ biết nhà sập, bà sẽ chết.

“Người còn sống thì còn hy vọng, thay vì gửi gắm hy vọng vào một ngôi nhà, bà hãy kiên trì sống tiếp, cho đến khi gặp được nó.”

Nói rồi tôi đưa cây gậy cho bà.

Bà cụ nắm lấy cây gậy, loạng choạng bước ra ngoài.

Đi đến cửa, bên ngoài đều ngập nước, xuống núi không dễ đi, huống hồ chân bà lại yếu.

Tôi cắn răng, cúi người, ngồi xổm trước mặt bà.

“Bà ơi, cháu cõng bà đi nhé!”

Bà cụ đẩy tôi ra không cho cõng, tôi lập tức nắm lấy tay bà, kéo bà lên lưng.

Bà quanh năm ăn uống không tốt, cơ thể không quá nặng.

Nhưng tôi cũng chưa bao giờ cõng ai, lúc cõng bà lên, cả bắp chân đều run lên.

Không sao đâu, không sao đâu.

Hạ Vãn, mày nhất định có thể làm được.

Tôi tự an ủi mình trong lòng như vậy, bước những bước chân khó khăn về phía trước.

Tôi phải bước thật vững từng bước, nếu không rất dễ ngã xuống.

Tôi vừa bước ra khỏi nhà, chỉ nghe phía sau một tiếng nổ lớn.

Theo sau đó là tiếng gạch đá rơi loảng xoảng, trong phút chốc, căn nhà đơn sơ đã hoàn toàn sụp đổ.

Tôi và bà cùng quay đầu lại nhìn.

Tôi mỉm cười nhẹ nhõm.

Bà lại khóc.

16

Bà kích động đẩy tôi ra, ngã khỏi lưng tôi.

Tôi bị đẩy bất ngờ, cả người ngã vào vũng bùn.

Nhưng tôi đã chứng kiến một cảnh tượng mà cả đời này không dám tin.

Bà nằm trong vũng bùn, đầu ngón tay cào mạnh xuống đất, từng bước bò về phía trước.

Mất đi cây gậy, bà hoàn toàn không thể đứng dậy, bà nằm úp mặt bên cánh cửa đã sập, nhặt lấy khúc gỗ trên đất, ôm mặt khóc nức nở.

Tôi lau mặt, trên mặt toàn là nước, nhưng không thể che giấu được sự rung động trong lòng.

Tiếng khóc thảm thiết trở nên rõ ràng và bi thương trong đêm mưa, nơi ở đã sống mấy chục năm đã bị phá hủy trong trận mưa lớn này.

Ngôi nhà là nơi bà gửi gắm, dường như cũng là chỗ dựa duy nhất của bà.

Nơi mang lại cho bà sự ấm áp đã sụp đổ, tiếng khóc của bà không ngớt.

Nhưng tôi hoàn toàn không có thời gian để buồn bã, tôi đi đến, đỡ bà dậy: “Bà ơi.”

Bà ngẩng đầu nhìn tôi, trong đôi mắt đục ngầu xen lẫn một tia sáng trong veo của nước mắt, mặt bà trắng bệch, run rẩy môi, nói nhỏ: “Cảm ơn cháu.”

Lòng tôi chấn động, một cảm giác kỳ diệu không thể tả nổi dâng lên trong lòng, là buồn bã, là may mắn, cũng là nỗi sợ hãi vô tận.

Bà cuối cùng cũng nhận ra tôi, tôi không phải là cháu gái của bà.

Điều này có nghĩa là gì?

Không thể biết được.

Tôi chỉ cảm thấy sau khi bà khóc một trận, hơi thở trở nên yếu ớt, sắc mặt ngày càng khó coi, như thể bị hút cạn tinh thần, trong phút chốc đã già đi.

Bà như thế này tôi quá quen thuộc rồi.

Năm tôi mười tuổi, trong một ngày mưa lớn.

Bà ngoại ở ngoài ngã một cú, sau khi về nhà thì cứ lơ mơ, thỉnh thoảng nói chuyện với tôi.

Giống như đang trăng trối vậy.

Lúc đó, tôi còn nhỏ không hiểu chuyện.

Không để bà ngoại được chữa trị kịp thời, nhưng bây giờ tôi không thể trơ mắt nhìn bà chết trước mặt mình.

Tôi cõng bà, bước nhanh xuống núi.

Không dám chậm trễ một bước, miệng bà cứ luôn lẩm bẩm tên Hỉ Vượng.

Bà muốn gặp con trai mình.

Dù chỉ là một lần cuối cùng.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 6"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com