NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cả Triều Võ Văn Toàn Ưu Phiền - Chương 91

  1. Home
  2. Cả Triều Võ Văn Toàn Ưu Phiền
  3. Chương 91
Prev
Next

Thái y khó xử nói: “Dù sao ngài cũng phải thống khổ kêu vài tiếng chứ? Phá thai rất đau……”

Du Thiên Linh ồ một tiếng nói: “Có thể đau như thế nào? Ta bị đâm một đao cũng không cảm thấy đau!”

Thái y cũng thập phần bất đắc dĩ, khuyên nàng nói: “Không phải ngài muốn diễn trò sao? Dù sao cũng phải cho người bên ngoài biết……”

Du Thiên Linh ngại phiền toái, hô một tiếng cho có lệ: “Ai ô ô ô ~ Đau bụng!” Sau đó liền không lên tiếng nữa.

Thái y không có biện pháp, kéo cổ áo hô: “Điện hạ, cho dù đau ngài cũng đừng cắn chính mình, cắn cái này, đừng cắn vào đầu lưỡi!” Sau đó ông bắt đầu tự biên tự diễn “Điện hạ, ngài kiên trì một chút! Đau đớn một lát là qua!”

Du Thiên Linh xem ông diễn rất có tình cảm và phong phú, thiếu chút nữa vỗ tay ủng hộ.

Kết thúc buổi diễn, thái y đắp chăn cho Du Thiên Linh: “Điện hạ, ngài mới vừa đẻ non xong, phải nằm nghỉ ngơi trên giường mấy ngày, chớ nên xuống giường hoạt động, tránh gió lạnh.

”

Du Thiên Linh rất không kiên nhẫn: “Được được được, đã biết, ngươi cho người chuẩn bị cho ta chút thức ăn, ta sắp chết đói rồi.

”

Thái y nhìn nàng, lo lắng sốt ruột, dọn dẹp một chút rồi đi ra ngoài.

Thái y đi không lâu, Du Tứ cùng Dung Tranh biết được tin tức vội vàng chạy tới, Du Tứ tức giận đến mặt mũi trắng bệch, thấy Du Thiên Linh nằm nghỉ ngơi trên giường liền chửi ầm lên: “Du Thiên Linh! Muội là đồ xấu xa , khốn nạn ! ngay cả cốt nhục của chính mình mà muội cũng hạ thủ được! Cái thai này đã ba tháng, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Nếu muội phu biết thì làm sao bây giờ? Muội cũng thật là tàn nhẫn! Từ nhỏ chúng ta đã sủng muội, sủng tới mức tính tình muội trở nên xấu xa như thế này! Sớm biết thế mỗi ngày chúng ta đều đánh muội, đỡ cho muội tùy ý làm bậy vô pháp vô thiên như hôm nay!”

Du Thiên Linh xốc mí mắt liếc nhìn hắn một cái, lười biếng nói: “Tiếp tục.

”

Du Tứ vừa nghe lời này, tức giận đến đầu tóc cũng muốn dựng đứng lên , muốn duỗi tay đánh nàng, rồi lại không thể động thủ, chỉ đánh cầm lấy chén trà trên bàn ném xuống mặt đất: “Muội con mẹ nó trả lại cháu ngoại trai cho ta! Chờ muội khỏe lại, xem ta có đánh chết đồ vô tâm vô phế muội không!”

Du Thiên Linh nhẹ nhàng ồ một tiếng, rất khinh thường.

Du Tứ càng tức giận: “Muội còn ồ? Ta nói cho muội biết, lần này muội đã khiến rất nhiều người tức giận, cha nương cùng năm vị ca ca khác của muội sẽ không tha thứ cho muội! Còn có muội phu! Hắn nhất định sẽ cực kỳ hận muội! Đứa nhỏ này không thể so sánh với thứ khác, đó là một sinh mệnh, vốn dĩ hắn sẽ gọi muội là nương, thế nhưng muội lại không cần hắn một cách nhẫn tâm như vậy! Muội nỡ lòng nào ?!”

Du Tứ mắng đến khí thế ngất trời, Du Thiên Linh không thèm để ý tới hắn, Dung Tranh nhìn ra ngoài cửa, hắn xoay người đóng cửa lại, cầm chén trà trên bàn ném xuống đất.

Du Tứ bị hành động của hắn làm cho hoảng sợ, quay đầu nhìn về phía Dung Tranh vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh : “Ngươi…… Ngươi làm sao vậy?”

Dung Tranh nói với Du Tứ : “Tứ ca tiếp tục mắng, ta tăng thêm một chút không khí.

” Nói xong lại đập vỡ một cái ly nữa, một tiếng bang giòn tan.

Du Tứ thiếu chút nữa bị mảnh vỡ của chén trà bắn lên người, mắng hắn nói: “Ngươi, con mẹ nó cũng bị bệnh?”

Du Thiên Linh lười biếng đứng lên, khoanh tay trước ngực đi đến trước mặt Du Tứ : “Một nhà chín người chúng ta, quả nhiên chỉ có huynh là có chỉ số thông minh thấp nhất.

”

Lúc này Du Tứ mới phát giác ra không đúng, đánh giá Du Thiên Linh từ trên xuống dưới, hỏi: “Diễn kịch? Cháu ngoại trai của ta vẫn còn?”

Du Thiên Linh sờ bụng mình : “Đúng vậy, hắn còn nghe hết những lời nói khó nghe của cữu cữu hắn đấy.

”

Trong khoảng thời gian ngắn đã trải qua mọi cung bậc cảm xúc, Du Tứ thiếu chút nữa muốn đứt hơi, hắn đỡ bàn ngồi xuống, tự vuốt ngực thuận khí: “Thật là làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng muội thật sự xấu xa tới mức sát hại chính cốt nhục của mình.

”

Du Thiên Linh trừng hắn một cái: “Tuy rằng thời cơ không đúng, nhưng rốt cuộc hắn cũng là nhãi con của muội và Hoài Kim, muội sẽ tự nghĩ cách giữ được hắn.

” Mặc dù hiện tại nàng không có một chút tính tự giác của người làm nương, còn cảm thấy vật nhỏ này thật phiền toái, nhưng dù sao đó cũng là cốt nhục của chính mình, có lẽ khi sinh ra hắn sẽ ngoan ngoãn hiểu chuyện giống cha hắn, sao nàng có thể không cần.

Du Tứ thở dài: “Nếu đã có thai, không bằng muội cứ an tâm dưỡng thai, có các ca ca sẽ che chở cho muội.

”

Du Thiên Linh lắc đầu: “Đã đang nằm trong vũng bùn, muốn thoát ra nói dễ hơn làm, muội tự có sắp xếp.

” Ca ca là ca ca, hài tử của nàng và nam nhân nhà nàng, nàng sẽ tự mình bảo hộ.

Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa: “Điện hạ, cơm trưa đã xong.

”

Du Thiên Linh rất đói, nàng nói nhỏ vài câu vào tai Du Tứ, sau đó nằm trở lại giường một lần nữa, mới cho người tiến vào.

Du Tứ lại biến thành bộ dáng phẫn nộ, xoải bước đi ra ngoài, thiếu chút nữa đụng phải gã sai vặt đưa cơm, tới bên ngoài hắn giương giọng ra lệnh: “Sự việc ngày hôm nay bất luận kẻ nào cũng không được để lộ ra! Càng không thể để Phò mã biết! Người vi phạm giết chết không tha!” Dứt lời hắn dùng một chưởng chặt đứt thân cây bên cạnh, lại nói, “Truyền lời về kinh thành, nói chúng ta gặp một chút rắc rối, cần phải trì hoãn mấy ngày!” Kỳ thật Du Thiên Linh đến nơi đây , cũng không đơn giản chỉ đưa Dung Tranh trở lại Quách gia thôn, nàng đến Tạ Châu là có chính sự, mà chính sự này cũng không tiện để cho người khác biết, nên mới lấy cớ đưa Dung Tranh về Quách gia thôn để che dấu.

Địa phương Tạ châu này rất giàu có về phương diện vũ khí, thiết khí, có không ít thợ rèn xuất chúng, lúc trước nàng có thể gặp Dung Tranh cũng vì nguyên do này.

Mấy ngày gần đây nàng nhận được thông tin Lưu Tiếp có kho binh khí ở Tạ Châu, nhưng từ sau khi nghi ngờ Hướng Trạch, nàng không còn người có thể âm thầm đi kiểm tra thật giả, vì thế lúc này nàng mới mượn cớ lại đây tự mình nhìn xem, chỉ là kho binh khí kia được cất giấu quá kỹ, trong thời gian một ngày ngắn ngủn người của nàng không tìm được vị trí chính xác.

Nhưng hiện nay nàng có “Tiểu nguyệt tử”, vừa lúc ở lâu thêm mấy ngày, nếu không ngoài dự đoán của nàng, Lưu Tiếp sẽ nhanh chóng biết chuyện nàng xảy thai, và bắt đầu hành động.

Lưu Tiếp đã sớm có tâm tư mượn sức Thời Hoài Kim, rốt cuộc quan hệ phu thê giữa bọn họ “Không hòa hợp” đã là chuyện mọi người đều biết, nhưng cho dù không hợp thì Thời Hoài Kim cũng là người bên người nàng, xuống tay từ người thân của nàng là phương pháp tốt nhất để đối phó với nàng , như vậy Lưu Tiếp nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để châm ngòi ly gián này.

“Điện hạ, ở cách Lục gia thôn không xa thuộc hạ tìm được tung tích của Thẩm Khai Dương, nói vậy kho binh khí kia có lẽ nằm trong Lục gia thôn.”

Thẩm Khai Dương là người của Lưu Tiếp, xem ra tình báo này là sự thật.

Du Thiên Linh nói: “Tốt, tiếp tục điều tra, tranh thủ tìm được vị trí càng chính xác càng tốt, lại sắp xếp thêm tai mắt ở xung quanh, xem bọn họ lấy hàng từ đâu, và vận chuyển hàng đi đâu, nói không chừng hắn đang tự mình nuôi dưỡng quân đội.”

Thuộc hạ lên tiếng sau đó nhanh chóng rời đi.

Phí thời gian mấy ngày rốt cuộc cũng có tiến triển, tâm tình Du Thiên Linh tốt lên không ít, sờ bụng nhỏ còn chưa có phồng lên của mình lẩm bẩm: “Như thế xem ra tiểu tử con vẫn là tiểu phúc tinh đấy.”

Thịch thịch thịch.

Bên ngoài có người gõ cửa, Du Thiên Linh cho người tiến vào, là Dung Tranh bưng thuốc tới.

Đã mấy ngày Du Thiên Linh chưa nhìn thấy hắn, nàng nói: “Hôm nay sao lại là ngươi?”

Dung Tranh đặt bát thuốc lên bàn: “Đúng lúc tìm nàng có việc, trên đường gặp thái y, liền hỗ trợ mang thuốc lại đây.”

Du Thiên Linh nhận lấy chén thuốc ngửa đầu một ngụm uống hết, cả khoang miệng đều có chút đắng chát, từ khi nàng sinh ra đến nay cũng chưa từng uống nhiều thuốc như vậy, không thể tưởng tượng được vì tiểu tử trong bụng, nàng lại có thể uống thuốc trong suốt một ngày.

“Tìm ta có chuyện gì?”

Dung Tranh lấy ra vài tờ giấy từ trong lòng giao cho nàng: “Đây đều là binh khí kiểu mới mà ta vẽ, cũng đã viết chú giải, chỉ là còn chưa chế tạo thành phẩm để thí nghiệm , nhưng với kinh nghiệm của ta mà nói, vấn đề sẽ không quá lớn, ngày mai nàng về kinh thì mang theo, giao cho Cát đại nhân, lấy tài trí của Cát đại nhân nhất định có thể chế ra thành phẩm hoàn mỹ.”

Du Thiên Linh lật xem vài tờ, hỏi hắn : “Ngươi không trở về kinh sao?”

Dung Tranh cũng không rõ nói, chỉ nói: “Ta muốn đi vân du mấy ngày, thỉnh điện hạ thay ta xin nghỉ .”

Chuyến vân du này không biết khi nào mới có thể trở lại, nói không chừng đã quen với việc tiêu dao hắn sẽ không trở lại nữa, Du Thiên Linh luyến tiếc nhân tài, nói: “Triều đình có quy củ của triều đình, cũng không phải ngươi nói ngươi muốn đi vân du liền có thể xin nghỉ, ngươi hồi kinh tự mình nới với Công Bộ Thượng Thư đi.”

Dung Tranh sao lại không rõ ý tứ của Du Thiên Linh: “Bằng quyền thế của điện hạ, nếu điện hạ đồng ý, chẳng lẽ Công Bộ Thượng Thư lại dám không đồng ý hay sao? Vốn dĩ quan trường cũng không thích hợp với ta, không bằng lần này ta trở về trực tiếp từ quan đi, như thế sẽ thuận tiện hơn.”

Du Thiên Linh vừa nghe hắn nói lời này nàng cũng không có biện pháp, thở dài nói với hắn: “Được được được, ta xin nghỉ giúp ngươi.

Chỉ là hiện nay thân thể ngươi còn chưa khỏi hẳn, hơn nữa đã liên quan tới ta, nếu muốn rút lui sợ rằng sẽ rất khó, ngươi vân du thì có thể, nhưng ta sẽ sắp xếp người đi theo ngươi, cũng không phải giám thị ngươi, chủ yếu là bảo vệ sự an toàn cho ngươi.”

Dung Tranh đối với vấn đề này cảm thấy không sao cả: “Chỉ cần người điện hạ phái đi theo không quấy rầy đến ta là được.”

Tật xấu còn rất nhiều.

Du Thiên Linh gật đầu nói được, nàng lại hỏi hắn: “Ngươi cũng định rời đi vào ngày mai sao?”

Dung Tranh lắc đầu: “Ta còn có chút sự tình muốn xử lý.”

Du Thiên Linh suy nghĩ nửa ngày, mới nói: “Vậy ngươi chờ thêm mấy ngày, sau khi ta hồi kinh , phái chút nhân thủ đắc lực lại đây làm ám vệ cho ngươi.”

Dung Tranh gật đầu: “Ngày mai ta sẽ không đưa tiễn, liền từ biệt ở đây.”

Lần từ biệt này, cũng không phải là ngày sau không còn gặp lại, mà là dấu chấm hết cho tình cảm trong quá khứ.

Gặp gỡ, chia lìa, gặp lại, lại ly biệt, tái hợp và chia ly hết lần này đến lần khác, Du Thiên Linh không phải không cảm thán, nhưng với tình hình hiện nay mọi thứ giữa bọn họ đều trở thành mây khói.

Cuộc sống chính là như thế, lên xuống phập phồng, phân phân hợp hợp.

Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu, nàng nói với hắn: “Ngươi bảo trọng.”

Dung Tranh trả lời nàng một câu như thế, sau đó hắn xoay người rời đi, chỉ là khi đi đến cạnh cửa bước chân lại đột nhiên dừng lại, hắn xoay người nói với nàng: “Phò mã là quân tử, lần này nàng nên quý trọng, mất đi chưa chắc đã gặp người tốt hơn.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 91"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com